Mar 7, 2011

10:23 PM - No comments

Chuyện vui nhân 8/3


Chuyện thứ nhất

Cách đây mây hôm, tôi có theo dõi một một bộ phim trên CineMax. Phim có yếu tố viễn tưởng nhưng lấy bối cảnh rất xưa (thế kỷ 18 hay đại loại thế, tôi đoán qua trang phục và phương tiện đi lại của các nhân vật).
Nhân vật chính là một học giả trẻ tài năng với tham vọng tạo ra một nhân bản hoàn hảo của con người (kiểu như sinh sản vô tính): thông minh, xinh đẹp, khỏe mạnh, miễn nhiễm với mọi loại bệnh tật trên thế gian. Tuy nhiên kết quả cuối cùng, anh chỉ có thể tạo ra một cá thể vô cùng xấu xí mặc dù có sức mạnh hơn người. Vì quá hoảng sợ, anh đã để cho nó trốn thoát.

Với sức mạnh của một mãnh thú và tư duy của một đứa bé, "sinh vật" đó đã lang thang khắp nơi. Sau này vì vô tình, hắn đã làm chết em trai của vị học giả. Anh ta quyết định tìm giết hắn để báo thù cho em trai nhưng cuối cùng lại được hắn cứu mạng. Anh ta vui mừng vì thấy hắn có thể trò chuyện và biết tư duy.
-Tôi cứu anh, nhưng tôi phải lấy...(ngôn ngữ tự vựng của hắn rất hạn chế)
-Anh muốn gì ?
-Anh tạo ra tôi nhưng anh chẳng cho tôi cái gì. Anh chẳng dạy tôi điều gì. Tôi đã thấy anh. Anh có nhà. Anh có tất cả. Tôi chẳng có gì cả. Tại sao anh tạo ra tôi ?
- Anh muốn điều gì ở tôi ?
- Một phụ nữ. Anh phải tạo ra một phụ nữ như anh đã tạo ra tôi. Một phụ nữ cho tôi. Một phụ nữ để yêu chính con người tôi.

Chuyện thứ 2
Chuyện này đã đọc trong một cuốn sách nào đó cách đây cả chục năm. Rất may là Google ra được.

Có một vị thiền sư trên núi xuống làng hóa duyên. Một ngày nọ, ông hóa duyên ở một làng nghèo nọ và nhặt được một cậu bé không biết ai bỏ rơi. Ông bèn nghĩ: “Nó nhỏ quá, chưa biết gì, ta sẽ nuôi và giúp hắn tu tập làm đệ tử truyền thừa của ta sau này.”
Nói rồi, ông bế đứa bé đi thẳng vào núi…
Hai mươi năm sau, vào một ngày đẹp trời, cao hứng, ông dẫn cậu thanh niên sống tách biệt với đời. Từ nhỏ tới giờ, cậu bé lớn lên thành anh thanh niên tuấn tú nhưng vẫn không biết thế giới bên ngoài là gì ngoài sư phụ của mình.
Xuống tới làng, ông chỉ vào người phụ nữ đầu tiên mà chàng thanh niên thấy và phán: “Đây là con hổ cái, nó ăn thịt người, cả con đấy. Con thấy nó thì tránh xa nó ra.”
Dạ sư phụ, nó là con hổ cái ăn thịt, con sẽ tranh xa nó.
Đi đến tối, ông bảo: “Hôm nay đi đường, con thích nhất là cái gì?”
Đệ tử: “Dạ con thích nhất là con hổ cái đó sư phụ.”