Jun 25, 2011

Mouse events don't fire in Devexpress Silverlight Grid Data

If your mouse events don't fire in DevExpress Silverlight Grid Data (for example: double click in a row), you need to remember that in DevExpress Silverlight Grid Data, the mouse event just fires when its container control had set Background property.

Of course, in DevExpress Silverlight Grid data, you cannot set Background for GridColumn. In case, using CellTemplate to display your data row with compatible control, set its Background and then define mouse event.

Thas's it !

Jun 24, 2011

Đà lạt ký sự

Mình đến Đà Lạt trong một đêm mùa đông, khi những hạt mưa đang dệt mành lưới mỏng, từng lớp ẩn hiện trong ánh sáng hắt hiu của đèn cao áp. Đà lạt 4h sáng, thành phố vẫn còn say ngủ. Những con đường ngoằn ngoèo nhấp nhô theo núi đồi hiện dần theo ánh đèn pha của chiếc xe trung chuyển. Khánh cầm đèn pin ra đón mình trong cái lạnh của cao nguyên, miệng cười ra khói.

Căn gác của Khánh nằm tít trên cao, lưng chừng 1 con dốc hướng lên quả đồi, muốn lên phải leo qua 1 cầu thang xoáy ốc. Bên trong căn phòng cũng lạnh ngắt, dường như thiếu thốn hơi người, Khánh bảo mấy đêm vừa rồi nó không về.

Mình lang thang ở Đà Lạt mấy ngày liền. Đi bộ. Một mình. Khánh còn bận học nên không đi cùng. Nó bảo Đà Lạt nhỏ như cái núm, cứ đi, không sợ lạc. Ngày xưa người ta qui hoạch thành phố chỉ cho tối đa 4 vạn dân, chủ yếu là để các sĩ quan người Pháp lên đây nghĩ dưỡng, xem như tìm kiếm chút không khí châu Âu. Đà Lạt bây giờ thừa người thiếu đất, người ta đốn thông xẻ núi làm nhà ở, làm cạn kiệt cả nguồn nước. Đà Lạt cũng không còn mát mẽ như mấy chục năm về trước. Khánh bảo ngày trước bố nó đóng quân ở đây, ông kể mùa đông trời lạnh cứ như là đóng băng tất cả vậy...Dù sao thì Đà Lạt bây giờ vẫn là thành phố không có đèn giao thông.Đó cũng là 1 niềm tự hào nho nhỏ.

Khánh học địa chất đại học tự nhiên, đến năm 4 thì chán ở nhà ngủ suốt 1 học kỳ, học phí cũng chả thèm nộp. Đến khi trường gởi giấy báo về nhà, mẹ nó dắt nó lên phòng đào tạo khóc lóc xin xỏ cho nó học lại nhưng không được. Vậy là nó nghỉ, đi kéo cáp điện thoại cho Vietel, lang bạt khắp miền Nam. Chán làm, nó ôn thi khoa sử đại học Đà Lạt. Khánh thi đậu không phải là điều bất ngờ, nó có vốn kiến thức xã hội khá sâu rộng, đặt biệt là lịch sử và địa lý. Vào trường mới, nó suốt ngày vùi đầu trong thư viện. Khánh có học bổng.

Đà Lạt mùa đông ít khách du lịch. Hình như người miền xuôi sợ cái lạnh của thành phố sương mù. Không có quá nhiều khách du lịch, Đà Lạt được trả lại vẽ đẹp vốn có của nó: êm ả và mộng mị. Mình mang máy ảnh cuốc bộ cả ngày chụp hoa không biết chán. Hoa dại Đà Lạt là cả 1 thế giới, có tới cả trăm loài, bất chấp cái lạnh của mùa đông, hoa dại Đà Lạt vẫn hồn nhiên khoe sắc. Trong những ngày mùa đông hiếm nắng, chính hoa dại đã đem lại sắc màu rực rỡ cho thành phố.

Bạn gái của Khánh học cùng lớp với nó. Sinh năm 91. Mình khen nó có bạn gái 9x mơn mởn, nó cười, bảo có lẽ ông trời đền nó những ngày cù bơ cù bất ở Sài Gòn. Trên này bọn sinh viên không gọi bạn trai bạn gái mà gọi là vợ chồng. Nhà trọ thì rẽ, hầu hết mỗi đứa 1 phòng, trời thì lạnh, thỉnh thoảng lại mưa phùn bất chợt. Buổi tối tới chơi, trông cho trời nhỏ giọt lấy cớ ở lại. Đất trời như vậy, con người đến với nhau cũng dễ, khó khăn kiểu gì rồi sớm muộn cũng phải buông xuôi. Trẻ mà, yêu là sống thôi !

Thức ăn ở Đà Lạt không ngon lắm, hình như không có món ăn đặt thù. Ẩm thực ở đây là sự tổng hợp của nhiều vùng miền, nhưng không có được hương vị chính gốc nên rất tệ. Mình đã không ăn được món gì ra hồn suốt gần 1 tuần ở đây.

Thức ăn không ngon nhưng bù lại con gái thì đẹp. Đà Lạt đồi dốc đan xen, học sinh vẫn thường đi bộ đến trường nên chân tay săn chắc. Chẳng cần phải là dân Đà Lạt chính gốc, chỉ cần ở nơi đây vài năm, chịu khó đi bộ leo núi xuống đồi, tự nhiên bạn sẽ có 1 vòng ba mơ ước. Mấy đứa nhỏ ở cùng khu trọ với Khánh nói con gái Đà Lạt chính gốc đẹp lắm, mặt đẹp, dáng chuẩn. Nhưng tụi nó xuống Sài Gòn học hết trơn rồi, ít đứa nào chịu học ở đây.

Đợt mình lên hồ Xuân Hương không có nước, người ta đang nạo vét. Cỏ mọc tràn xuống lòng hồ, vài con ngựa nhởn nhơ dưới đó. Khánh bảo trước đây mực nước hồ chỉ ngang thắc lưng thôi, từ bên này có thể lội qua bên kia, vậy mà nghe nói mùa đông năm ngoái vẫn có người chết đuối. Chắc là họ rắp tâm chết, và chết vì lạnh.

Khó mà quên được hình ảnh những thiếu nữ trường Bùi Thị Xuân áo dài trắng thướt tha trong một buổi trưa mùa đông lành lạnh, dịu nắng. Sợ Đà Lạt chẳng còn gì níu kéo mình sau những ngày dài rong ruổi, mình đã không chụp lại bất cứ một tấm hình nào và muốn xem như một món nợ sẽ trả lần sau...

Mình rời Đà Lạt trong buổi trưa của một ngày đông như vậy, bỏ lại sau lưng những chiếc áo dài thướt tha guốc mộc, cả những vòng 3 mộng mị. Bỏ lại những sắc hoa ven đường thầm lặng, bỏ lại Khánh, bỏ lại những người bạn mới quen và nụ cười duyên dáng của cô gái bán chè trước ngã 5 đại học. Mình về thành phố với những tất bậc đời thường và lại hẹn 1 ngày sẽ quay lại nơi đây để tìm lại tất cả, cả nỗi cô đơn đã để lại nơi này.

Jun 22, 2011

8:06 AM - 2 comments

IT và sự giản dị

Tờ Đất Việt vừa có 1 bài báo với tự đề Đại gia và những mối tình 'đẹp như cổ tích', không hẹn mà gặp, cả 3 "đại gia" đều là những ông trùm trong ngành IT: Gates (Microsoft), Larry Page (Google) và Mark Zuckerberg (Facebook).

Cả 3 đều có 1 gia đình giản dị, vốn dĩ là sự kết tinh từ một mối tình hết sức bình thường. Những người đàn bà của họ cũng là những người phụ nữ bình thường, hoàn toàn không phải là người mẫu hay diễn viên, ca sĩ nổi tiếng như mọi người lầm tưởng. Và mặc dù là tỉ phú, cả 3 người đều có lối sống hết sức giản dị, đôi khi đến mức xềnh xoàng. Họ thậm chí được ngưỡng mộ vì điều đó hơn là vì số tài sản mà họ đang nắm giữ.

Có một mối liên hệ ngầm nào đó giữa những người làm trong lĩnh vực IT và sự giản dị. Tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải thích thỏa đáng mặc dù vẫn tin rằng thực sự tồn tại một mối liên hệ như vậy. Tôi sẽ quay lại vấn đề này trong một bài viết dài hơn, khi đã có đủ cơ sở và lý lẽ để giải thích.

Bây giờ tôi chỉ cớ thể nói thể này: các bạn gái nếu lập gia đình, hãy đặt những anh chàng IT lên vị trí ưu tiên hàng đầu nhé ! Đức tính giản dị chỉ có ở những người tốt, và nó thường đi kèm với một loạt những tính tốt khác như sự hiền lành và lòng chung thủy. Những anh chàng IT có vẻ như rất thừa điều đó.

Jun 19, 2011

7:02 AM - No comments

Bại nhân nghĩa nát cả đất trời...

Vừa đọc lại Bình Ngô đại cáo và đặc biệt chú ý những dòng này:

Vừa rồi:
Nhân họ Hồ chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng Minh thừa cơ gây loạn
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời.
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc,
Ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng,
Khốn nỗi rừng sâu nước độc.
Vét sản vật, bắt dò chim sả,
Chốn chốn lưới chăng.
Nhiễu nhân dân, bắt bẫy hươu đen,
Nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng.
Thằng há miệng, đứa nhe răng,
Máu mỡ bấy no nê chưa chán,
Nay xây nhà, mai đắp đất,
Chân tay nào phục dịch cho vừa?
Nặng nề những nổi phu phen
Tan tác cả nghề canh cửi.
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
Lòng người đều căm giận,
Trời đất chẳng dung tha;

Cái họa của chiến tranh là ở đâu ra ? Thu phục bằng được An Nam, dù là Hán, Đường, Tống, Nguyên thì cái mộng ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi, vấn đề chỉ là thời cơ. Vậy thì: "Nhân họ Hồ chính sự phiền hà" chính là điều ngoại bang mong muốn vậy. Cuối cùng vì nó mà: "Để trong nước lòng dân hoán hận" chính là cái họa của chiến tranh vậy !

Jun 17, 2011

7:53 PM - No comments

Love return



Bà ngoại mình chờ ông ngoại ròng rã 20 năm, má mình cũng chừng ấy tuổi mới lần đầu tiên gặp được ông. Và còn biết bao gia đình khác nữa, không phải chỉ ở Mỹ, không phải chỉ ở Việt Nam hay Triều Tiên... Cái giá mà con người phải trả cho chiến tranh đâu phải chỉ đè lên vai thế hệ tham chiến. Thành thật mà nói, loài người mãi tới giờ vẫn chưa thể minh triết.

Anyway, happy Father day !

Jun 16, 2011

8:22 AM - 4 comments

Lương IT

Cuộc khảo sát gần đây nhất của hãng tư vấn về nhân sự Mercer cho thấy lương IT của Việt Nam đang nằm ở vị trí thấp nhất trong nhóm 10 quốc gia trả lương (IT) thấp nhất thế giới. Lương trung bình của IT Manager và IT Engineer ở Việt Nam lần lượt là 15.47 và 5.574 so với Thụy Sỹ - quốc gia có mức lương cao nhất, là 140.96 và 101.508. Đơn vị tính ngàn USD.

Các nước như Trung Quốc, Ấn Độ, Malaysia, Philippine cũng thuộc nhóm 10 nước trả lương IT thấp. Tuy nhiên, lương của kỹ sư IT ở Philippine (đứng ngay trên Việt Nam) cũng đã là 8.133.

From Neitcouq's blog


From Neitcouq's blog
Ở top 10 nước trả lương cao, mức độ chênh lệch về lương giữa quản lý và kỹ sư không lớn, trong khi ở nhóm 10 nước trả lương thấp, mức độ này là đáng kể. Việt Nam có độ chênh lệch là 2,77 lần trong khi nước có độ chênh lệch thấp nhất vẫn là Thụy Sỹ với 1,38 lần. Indonesia cá biệt lên tới 3,15 lần. Ấn Độ 2.59 và Trung Quốc 2.5

From Neitcouq's blog


Với so sánh trên thì cạnh tranh giá rẻ vẫn còn là 1 ưu thế cho Việt Nam trước các nước như Ấn Độ, Trung Quốc, Philippine. Tuy nhiên ở góc độ 1 người làm IT mà nói thì đây không phải là điều đáng mừng.

Jun 8, 2011

8:02 PM - No comments

Rồi sẽ đi về đâu ?

Trên mục top view của vietnamnet.vn tối qua có 1 cái title thế này: "Vòng 1 lớn 'bất thường' của mẫu nhí Bảo Trân"

Không biết trước khi đưa cái tin trên, tay phóng viên và cả tay biên tập viên có thử đặt mình vào vị trí của một bậc cha/mẹ có 1 đứa con gái 13 tuổi hay không ?

Đây không đơn thuần là một tin lá cải nữa. Đây là 1 bài báo rất vô đạo đức. Tôi không biết có điều luật nào hiện nay có thể bảo vệ cho người bị hại kiện lại tờ báo, nhưng theo tôi việc đưa tin bài báo này so với tội quan hệ với trẻ vị thành niên cũng chẳng khác nhau là mấy.

Xã hội này rồi sẽ đi về đâu, với những bài báo như thế này ?

Jun 4, 2011

9:41 AM - No comments

Ngoại giao chàng hảng

Trong những ngày này, trong mục chính trị của các tờ báo điện tử, ngoài những thông tin về tình hình tranh chấp biển Đông liên tục được cập nhật, còn có 1 dạng thông tin nữa cũng được quan tâm không kém: đó là động thái của Mỹ trong mối quan hệ với Trung Quốc và các nước Đông Nam Á và những phát ngôn của họ về vấn đề Biển Đông ...

Mặc dù ông Phùng Quang Thanh khẳng định vấn đề tranh chấp Biển Đông chỉ nên đàm phán song phương, tuy nhiên chỉ có con nít mới tin vào điều đó, mà người Tàu thì không phải là con nít.

Cách thức báo chí tăng cường đưa tin về những động thái quân sự của Mỹ hay phát ngôn của các quan chức của họ về biển Đông cho thấy Việt Nam vừa rất muốn vừa rất ngại một sự can thiệp của Hoa Kỳ vào biển Đông. Mặc dù ngại chơi với con ngáo ộp Hoa Kỳ, nhưng Việt Nam lại rất cần con ngáo ộp này để thỉnh thoảng làm mình làm mẩy với anh láng giềng lớn xác tham lam.

Người Tàu không phải là đám con nít, thì người Mỹ cũng không thể là những kẻ ngu đần dễ lợi dụng. Một khi họ mất kiên nhẫn với sự nước đôi của Việt Nam, chẳng ai đảm bảo được họ sẽ hành động thế nào. Nếu có 1 ngày Việt Nam không còn chịu đựng nỗi sự bắt nạt của Trung Quốc và chìa một cánh tay ra với người Mỹ, và nếu người Mỹ lúc đó không còn hứng thú cho một mối quan hệ nghiêm túc, đó sẽ là một thảm họa.

Cứ tưởng tượng một anh chàng ở thành phố lần đầu xuống miền Tây đi cầu khỉ. Cây cầu này hơi đặt biệt, nó gồm 2 thanh tre bắt song song với nhau, nhưng cách nhau 1 khoản bằng bước chân người dạng ra. Người đi cầu quen, họ chỉ cần bước ở một phía, giữ thăng bằng và thủng thẳng qua tới bờ bên kia. Kẻ không quen lại cầu toàn (?) thì 2 chân giẫm cùng lúc lên 2 thanh, cố nhích từng bước, tạo ra một cách di chuyển vừa tốn sức lại vừa trông rất xấu: đi chàng hảng.

Tôi hình dung đường lối ngoại giao Việt Nam bây giờ cũng như anh chàng đang mò mẫm trên cây cầu 2 thanh ấy. Nó tạo ra một chiến lược ngoại giao kỳ cục mà tôi tạm gọi là ngoại giao chàng hảng.