Jan 18, 2012

7:07 PM - 1 comment

Những bài hát cho mùa xuân

Dạo này đi đâu cũng bị tra tấn bởi mấy giai điệu "Tết, tết, tết, tết đến rồi..." hay "xuân xuân ơi xuân đã về...". Mặc dù bản thân bài hát không tệ nhưng nghe hoài đến phát ngán, tự nhiên mình lại có ác cảm.

Có lẽ 3 bài hát có "dính líu" đến mùa xuân mà mình thích nhất là Mùa xuân đầu tiên (Văn Cao), Mùa xuân nho nhỏ (Trần Hoàn - thơ Thanh Hải)và Em đến thăm anh đêm 30 (Vũ Thành An - thơ Nguyễn Đình Toàn).

Em đến thăm anh đêm 30 do Nguyên Khang trình bay là một ca khúc da diết và hơi buồn, nói chung chỉ nên nghe trước Tết vài ngày, qua giao thừa thì nên quên luôn đi :P



Mùa xuân nho nhỏ phổ thơ Thanh Hải, bài thơ đã từng được đưa vào sách giao khoa văn cấp 2 (không biết giờ còn không). Giai điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, có cảm tưởng như cánh én chao lượn, như mưa xuân giăng lưới, như lộc non đang đâm chồi...Hầu như sáng mùng 1 năm nào mình cũng được nghe bài hát này trên đài tiếng nói Việt Nam, được phát từ cái loa phát thanh của xã đặt cách nhà cả 2,3 cây số.



NSND Thanh Hoa trình bày có vẻ da diết, tình cảm, trong khi bản thu của ca sĩ Hồ Bích Ngọc lại trẻ trung và sôi động hơn nhiều. Còn tùy vào cá tính và tâm trạng của mỗi người, nhưng mình nghĩ cả 2 bản thu đều hay.




Mùa xuân đầu tiên là 1 tuyệt tác của Văn Cao. Mới đây nhà thơ Đỗ Trung Quân có bài đề cập đến tác phẩm này, tuy không liên quan mấy đến khía cạnh âm nhạc. Bản thân mình cho rằng, Mùa xuân đầu tiên là một kinh điển của valse. Điệu valse nhẹ nhàng và tưởng chừng rất đơn giản lại có khả năng biến hóa để tạo nên một ca khúc hay đến thế.

Jan 16, 2012

8:28 PM - No comments

Note cho tháng giêng

1/ Tối qua đang ngồi lai rai với thằng Đạo thì đứa nhỏ bán dạo chạy lại mời singum. Mình mua 2 vỉ Happydent white. Thằng Đạo bảo: ê, tối nay tao với mầy thực hiện cuộc nhậu với Singum đầu tiên trên thế giới đi !

Thế là không cho mình gọi chân gà cánh gà gì ráo, nó kêu thằng nhỏ lại mua thêm 4 vỉ nữa. Vừa nhai singum nhóp nhép, nó vừa cười hề hề:

- Xem thử mầy còn giữ được chất điên như ngày xưa không, hay cuộc mưu sinh tất bật đã bình thường hóa mày rồi ?
- Tao sợ chắc ? Chơi mầy !

2/ Cái thằng này, cuộc đời bao nhiêu năm của nó, hình như chỉ còn lại ký ức về thời sinh viên. Lần nào ngồi lai rai, nó cũng đem chiến tích ngày đó ra mà kể, có hay ho gì đâu, toàn những chuyện đáng xấu hổ.

- Chuyện thằng Sơn bỏ học đi chơi với bạn gái có mấy hôm mà suốt ngày lải nhải thấy mệt. Nó chửi thẳng vào mặt: mẹ, là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, bỏ học có mấy ngày việc gì phải lo lắng thế. Bạn muốn bỏ học, mình bỏ học với bạn cho vui ! Nói là làm, suốt 1 tháng trời 2 thằng ở nhà ôm nhau ngủ nướng.

- Chuyện thằng Khánh hiền như đất cục, trong lúc anh em nhậu nhẹt cà phê thuốc lá thì nó chỉ biết ôm sách Kim Dung mơ về Tiểu Long Nữ. Thằng Đạo chửi: mày hư giùm tao với, ngoan hiền như mày mà sau này mới hư thì đỡ hông kịp đâu đấy ! Cứ y như rằng, đến năm 4 thằng Khánh tay bia tay thuốc bỏ bê cả học hành, còn có mấy môn nữa mà không thèm trả nợ đến mức bị trường cho thôi học. Thằng Tân cũng thế, cuối cùng 2 thằng hiền nhất bọn lại là 2 đứa vĩnh viễn không thể ra trường.

- Chuyện thằng Tùng hỏi toán nó, nó chỉ xong còn chửi thằng Tùng ngu. Vậy mà 5 năm sau nó đi thực hành trong phòng máy, "thầy" Tùng là thầy hướng dẫn của nó.

- Chuyện nó viết mail xin điểm thầy Triết, anh chàng public cho cả khoa CNTT, từ đó nó coi Triết chỉ là một đứa trẻ con, hi hi...

Rồi nó ngồi triết lý về đời sinh viên. Nó bảo, đời sinh viên cũng là một cuộc đời trong ...một cuộc đời. Nó không chỉ là một khoảnh khắc, một giai đoạn mà là một cuộc đời hẳn hoi. Nó thách thằng Tùng viết được 10 câu về đời sinh viên của mình: "Trước tôi học Lê Hồng Phong. Tôi giỏi tiếng Anh. Vào đại học tôi chăm học. Tôi được giữ lại trường. Chấm hết !". Còn nó, nó có thể viết cả một pho tiểu thuyết, dĩ nhiên trong đó sẽ tràn ngập hình ảnh bạn Tiến, bạn Khánh và những trò ngố hư hỏng.

3/ Tối qua điện cho Khánh, nói tao muốn chửi mầy vì cái tội trẻ con, tao lên Đà Lạt gọi điện mày không thèm bắt máy. Nó bảo: ừ, mầy mắng đi, tao nghe đây. Nghe mà hết muốn giận, có lẽ mình xui xẻo mò lên đúng vào giai đoạn nó đang tự kỷ, bố nó gọi nó cũng chẳng thèm nghe nữa chứ huống chi mình. Tết này nó ở lại Đà Lạt mà không về Bình Phước. Nào có xa xôi, mình hỏi tại sao, nó bảo: tao chán !

Ba đứa chơi được với nhau cũng vì ngưỡng mộ cá tính và nỗi cô đơn của nhau. Mỗi đứa có 1 khoản trời riêng mà đứa kia không thể và không bao giờ muốn xâm nhập. Nỗi cô đơn rất trẻ con, rất người lớn, rất triết học mà cũng rất ...tào lao. Mười năm, Khánh vẫn tràn ngập trong nỗi cô đơn của nó, Đạo vẫn điên điên khùng khùng bơi trong vùng ký ức, và mình vẫn cứ đi về giữa 2 cõi thực mơ.

4/ Hết viên singum cuối cùng, viên singum thứ 48. Cũng vừa hết chai bia cuối cùng, chai bia thứ 20. Thằng Đạo đòi uống nữa nhưng mình từ chối, lấy cớ hết "mồi". Thằng Đạo phun bã singum cái phẹt ra đường (nãy giờ mình phun vào chai bia :P ), đôi mắt nó xa xăm nhìn về chiếc máy bay đang hạ cách đằng xa: mùa xuân đến rồi đấy mầy ạ. Về thôi !