Aug 31, 2011

2:27 AM - No comments

Ký phu

Bài này nằm ở vị trí thứ 39 trong Đường thi nhất bách thủ. Về tác giả, tìm trên mạng thì chỉ thấy thế này: "Trần Ngọc Lan 陳玉蘭, vợ của Vương Giá 王駕, người đất Ngô đời Vãn Đường, thơ còn một bài."

Chồng Ngọc Lan là Vương Giá đi lính thú (kiểu như lính biên phòng bây giờ), bà ở nhà thương nhớ chồng mà viết nên bài thơ này.

寄 夫

陳 玉 蘭

夫 戍 邊 關 妾 在 吳
西 風 吹 妾 妾 憂 夫
一 行 書 信 千 行 淚
寒 到 君 邊 衣 到 無

KÝ PHU

Trần Ngọc Lan

Phu thú biên quan thiếp tại Ngô
Tây phong xuy thiếp thiếp ưu phu
Nhất hàng thư tín thiên hàng lệ
Hàn đáo quân biên y đáo vô ?

GỞI CHỒNG

Trần Ngọc Lan

Chàng ở biên cương, em ở Ngô
Gió tây nhè nhẹ nhớ vô bờ.
Mỗi dòng thư viết trăm dòng lệ
Lạnh đến biên thùy, áo đến chưa ?

Dịch thơ: Neitcouq

Aug 30, 2011

3:50 AM - No comments

Anh ngủ với ai ?

Dạo trước nó thường chủ động rủ anh em chè chén. Lấy vợ xong là nó bỏ hẳn, họa hoằn lắm mới nể mặt góp vui một hai lần. Bị chiến hữu phê bình, nó chống cằm, mặt buồn rười rượi:

- Trước tao ở với ba mẹ, tới tháng chia 3 tiền lương, chờ mẹ hỏi: "Mày ăn với ai ?" - đưa mất 1/3. Mẹ hỏi tiếp:"Mày ở với ai ?" - lại đưa thêm 1/3 nữa. Chỉ giữ được 1/3, nhưng cũng đủ bù khú với tụi bay.
- Thế giờ ?
- Giờ tới tháng theo thói quen cũng chia làm 3 phần. Vợ cũng hỏi: "Anh ăn với ai ?" - đưa 1/3 tiền lương cho vợ. Vợ hỏi tiếp:"Anh ở với ai ?" - đưa tiếp 1/3.
- Chà, chắc mẹ mày truyền lại bí quyết cho nó rồi !
- Nó còn cao thủ hơn cả bà già tao nữa. Cứ tưởng thế là êm, ai ngờ nó hỏi thêm câu cuối: "Anh ngủ với ai ?". Thiệt là đắng miệng !

Aug 29, 2011

Google plus 2

Sau hơn 4 tháng thử nghiệm, hôm thứ 6 vừa rồi Facebook đã chính thức khai tử dịch vụ Facebook Deal (một mô hình mua chung mà rất nhiều công ty ở Việt Nam hiện đang bắt chước và khá thành công). Cứ tưởng với nền tảng vốn có của mình, Facebook sẽ nhanh chóng đuổi kịp và đánh bại những đối thủ đi trước như Groupon hay LivingSocial, thế nhưng mọi chuyện đã không dễ dàng như vậy. Thế mới biết, một nền tảng tốt chỉ tạo ra ưu thế ban đầu và nếu chiến lược kinh doanh không hiệu quả, thất bại là điều khó tránh khỏi.

Nhưng hôm nay tôi không chủ định nói về Facebook Deal. Hôm nay tôi nói về Google Plus (G+), như đã hứa ở một bài viết trước đây.

Tôi đã từng tiếc nuối cho Google khi họ để cho Facebook gần như độc diễn lĩnh vực mạng xã hội trong khi họ có những nền tảng "không chê vào đâu được" để đánh vào lĩnh vực béo bở này, và G+ ra đời như một cách Google khắc phục sai lầm đó.

Không phủ nhận trong những ngày đầu, G+ đã thu hút sự quan tâm rất lớn từ các net citizen. Mỗi ngày có hơn 1 triệu G+ account được tạo mới và điều này mang lại 1 dự báo sáng sủa hơn bao giờ hết cho G+. Người ta thậm chí còn so sánh với sự khởi đầu khá khiêm tốn của FB, FB phải mất tới 3 năm mới đạt được con số 25 triệu thành viên, điều mà G+ chỉ cần chưa tới 2 tháng để làm được. Không ít người theo chủ nghĩa lạc quan đã nói về một ngày không xa khi G+ vượt qua FB để trở thành trang mạng xã hội lớn nhất thế giới.

Tuy nhiên, các nhà phân tích cho rằng mức độ tăng trưởng ấn tượng này có được là do fan của Google tạo ra. Google's fans là những người đã từng sử dụng và hài lòng với những tiện ích miễn phí của Google và nay muốn thử nghiệm G+. Tuy số lượng tài khoản đăng ký tăng đột biến nhưng traffic thực sự lại rất thấp. Tức là có một tỉ lệ rất lớn người dùng đăng ký rồi ...bỏ đó. Một thực tế nữa là sau những ngày đầu nóng bỏng, tốc độ tăng trưởng của G+ nay đã chậm dần đáng kể.

Tôi cũng đăng ký một G+ account và thử nghiệm để so sánh với FB. Mặc dù là 1 fan của G nhưng không hiểu sao tôi thấy rất "chán" với giao diện của G+, nó đơn giản 1 cách ... khó ưa. Trình soạn thảo của G+ cũng đáng chán không kém. Nó dùng ngôn ngữ đánh dấu giống trình soạn thảo của wikipedia, nghĩa là nếu bạn không học thì sẽ không biết làm thế nào thể format các dòng chữ như cách bạn muốn.

Không phủ nhận là G+ tích hợp rất tốt các tiện ích vốn đã nổi tiếng khác của G: Picasa, Youtube, Google Talk...Tuy nhiên đó chỉ là bước thuận lợi ban đầu và không làm cho G+ trở nên mạnh mẽ đến mức không thể thay thế, vì bạn hoàn toàn có thể sử dụng các tiện ích đó ngay trên trang chủ iGoogle, miễn là bạn có 1 tài khoản G.

Những tính năng khác, hoặc là copy y chang từ FB, hoặc là ý tưởng mới nhưng không đặc biệt "độc đáo" để có thể đánh bại FB. +1 chỉ là một biến thể của Like, Circle thì có khác gì Group của FB ... Chức năng hangout cho phép bạn "chat có webcam" có thể xem là điểm nổi trội nhất của G+. Tuy nhiên nó chỉ tổ thúc đẩy FB nhanh chóng liên kết với Skype để cho ra đời FB Video Calling. Thế là hết ! G+ hiện giờ chỉ là 1 bản sao tồi của FB, người dùng cùng lắm sẽ sử dụng song song 2 trang mạng xã hội với mục đích so sánh nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ không từ bỏ FB, nơi họ đã thiết lập được quá nhiều mối liên hệ cũng như đã hình thành thói quen sử dụng.

Dù sao đây cũng chỉ là bản Beta, mọi chuyện còn quá sớm để bàn cãi và kết luận điều gì, nhưng nếu G+ không có những thay đổi triệt để mang tính đột phá so với bản thử nghiệm, thì G+ sẽ không đáp ứng được kỳ vọng của ban lãnh đạo G trong cuộc chiến mạng xã hội mà đối thủ đáng gờm nhất chính là FB. Và dù là một fan ruột của G, tôi vẫn sẽ rất lấy làm tiếc khi vote một phiếu cho sự thất bại của G+ trong tương lai, với những giả định tôi vừa nêu ra. Có bạn nào muốn cá với tôi không ?

Aug 25, 2011

Goodluck to you, Jobs !

Steve Jobs đã chính thức từ chức vị trí CEO của Apple ngày hôm qua 24/8/2011.

Sau hơn 1 thập kỷ lãnh đạo Apple, Jobs đã biến nó từ 1 đống tro sắp ...tàn thành 1 đế chế hùng mạnh bật nhất thế giới. Và giờ ông ra đi.

Người ta bảo với Iphone, Apple đã trực tiếp viết nên 1 chương mới của lịch sử điện thoại. Có lẽ thế. Tôi không rành lắm về thời trang và ngôn ngữ học, nhưng có cảm tưởng Iphone có một phần nghĩa là sành điệu.

Nhưng tôi cho rằng cái hay của Jobs và của cả Apple là bắt cả thế giới phải chạy theo họ như những thằng hề.

Tôi không muốn chạy. Tôi không thích táo, tôi thích dâu tây hơn. Có vẻ như một chùm dâu tây 7 trái vẫn rẻ hơn 1 quả táo cắn dỡ. Tôi chọn cho mình 1 chiếc BlackBerry.

Không thích Iphone nhưng tôi thích áo len cổ lọ và quần Jean Levi's. Thời tiết Việt Nam không thích hợp để mặc áo len, chờ tới mùa đông tôi sẽ sắm 1 cái. Nghe đâu có lần Jobs được "điểm mặt" là 1 trong những CEO có phong cách ăn mặc phớt lờ thời trang nhất thế giởi. Tuy nhiên tôi nghĩ, nếu một mai doanh số Iphone sụt giảm, Apple có thể bán áo len cổ lọ in hình trái táo cắn dở để bù vào. Biết đâu họ lại viết thêm 1 trang sử mới của thời trang ?

Tôi không biết những người sùng bái Iphone có biết Jobs luôn hỏi mình câu này mỗi sớm mai : "If today were the last day of my life, would I want to do what I am about to do today?". Riêng tôi, tôi hâm mộ Jobs vì cái ý tưởng "the last day" ấy của ông.

Aug 15, 2011

8:56 AM - 2 comments

Trọng art

Gọi là Trọng art vì nó học kiến trúc. Bọn Kiến trúc hình như đứa nào cũng thích gắn thêm chữ Art đằng sau tên mình. Hỏi để làm gì, tụi nó trả lời: để cho nó ...art ! Trọng art ở trọ cùng phòng với một đám art khác: Dũng art, Philips art...

Nếu như có điều gì làm nên sự khác biệt giữa bọn art và người thường, thì đó là hầu hết bọn chúng đều có chất quái trong người.

Trọng art mê guitar như ..chó mê xương. Thấy ở đâu có guitar là nó nhất định phải tha về nhà. Căn phòng rộng có 10 mét vuông mà lúc nào cũng có 2,3 cây guitar, đã vậy, lần nào qua nhà mình nó cũng đòi mượn cây guitar classic về chơi mấy ngày. Có lần mình cằn nhằn: bên đó cũng có một cây classic rồi, mượn làm gì nữa ? Nó cười hề hề: cây này ấm hơn, tao mượn về tối móc mấy bài bán cổ điển. Cứ y như rằng, với nó, mỗi bài hát cần phải có một cây guitar riêng, hay thậm chí cũng với bài hát đó, buổi sáng thì dùng cây modes, buổi tối nhất định phải dùng classic, thế nó mới …art.

Có lần biết nó hết tiền ăn, mình cho nó 500 ngàn, vài hôm sau qua nhà thấy có một chiếc guitar thiệt xịn, mình hỏi nó:

– Lại tha ở đâu về thế ?
– Ngon hông ? thằng Dũng mới mua đó !
– Nhiêu ?
– Triệu rưỡi !
–Giàu gúm bay !
– Hôm bữa nó còn một triệu à, nhưng thấy mê quá nên tao mới qua mầy lấy thêm 5 trăm nữa, he he.
– Đù mẹ ! Từ nay đói đừng kêu tao nữa nhá ! Cứ đánh guitar uống nước lã qua bữa đi !

Tức thì chửi thôi, chứ chuyện nhịn đói, Trọng art và đồng bọn đã trải qua nhiều rồi, dọa chả ích gì. Đợt mình nghỉ làm, thỉnh thoảng hay lên chơi, gần giữa trưa rồi mà thấy tụi nó vẫn xếp lớp ngủ như cá mòi. Mình đá đít từng thằng, vừa đá vừa chửi: đù mẹ, Sài Gòn là đất lao động, vậy mà tụi bay tới giờ còn ôm nhau ngủ là sao, làm lãng phí biết bao nhiêu nhân lực của xã hội. Zề quê ngủ hết đi !

Thế là tụi nó lóp ngóp dậy, gom góp mỗi đứa vài ngàn rồi cử một thằng đi chợ, lát sau thấy xách về 1 bịch đá lạnh, 2,3 bịch cà phê đậm đặc, 4,5 gói mỳ tôm, nửa gói jet. Đá lạnh và cà phê đổ chung vào cái ơ cũ rích và cáu bẩn để dành uống cho tới chiều, mỳ tôm cho bữa trưa, mỗi đứa một gói, kể cả mình, thuốc thì chuyền tay nhau mỗi đứa vài khói …Một ngày của tụi nó như thế đấy.

Có bận mình đưa mấy chục ngàn đi chợ, bảo mua cái gì về nấu cơm ăn. Trọng art ra ngoài 1 lát rồi cũng lại xách về mấy bịch cà phê, vài gói mỳ tôm và ½ gói zet. Mình tức mình chửi vung lên, nó cười he he bảo tiền trả nợ cà phê với thuốc jet hết rồi, cái này là nợ mới.

Mình hay bảo với Trọng art, ở Gò Vấp tới giờ vẫn còn hộ nghèo: đó chính là cái đám tụi bay. Nhưng dù sao mỗi ngày một cử mỳ tôm, tính ra vẫn chưa đứt bữa như dân miền Trung mùa lũ. Ăn mỳ tôm kiểu gì mà cuối năm bà chủ quán tặng luôn một tờ lịch giữ mối mới ghê. Ấy là nói vui thôi, vì còn chưa kể đến cử tối của các art.

Cứ tối đến là bọn art lại tụ tập nhậu nhẹt. Hôm thì bia, hôm thì rượu, chả hôm nào không có. Căn phòng 10 m2 nhét 3 người đã chật chội, nhưng cứ tối đến là không dưới 5 thằng art tụ tập ở đó. Mà chả hiểu bọn art ở đâu ra lắm thế, cứ như ếch sau mưa. Rượu vào, bọn art phiêu, bọn art đánh guitar, bọn art hát hò và bọn art bị hàng xóm chửi. Thây kệ nó, có thế thì đời nó mới …art.

Với Trọng art thì hết tiền không phải là nỗi lo quá lớn, vì ít ra thì trời vẫn chưa sập mà. Trời mà chưa sập thì mấy cái tiệm cầm đồ người ta vẫn làm việc. Trọng art có thể tự định giá được giá trị của từng tài sản mà nó sở hữu, này nhé, xe máy thì hơn 3 triệu một chút, máy quạt thì 7 chục ngàn. Cà vẹt xe, chứng minh nhân dân thì 50 chục, mà phải là mối quen cơ, không phải chổ nào người ta cũng cầm giấy tờ đâu. Có lần Dũng Art đèo Trọng Art đi cầm cái cavet xe máy, trên đường về lóng ngóng thế nào bị công an túm đầu, hỏi:

– Giấy tờ xe đâu ?
– Dạ em mới đi cầm..
– Đi xe không có giấy tờ lại còn vi phạm luật giao thông, phạt trăm rưỡi !

Hai thằng art chỉ biết khóc mếu trách đời chó má. Nhưng thây kệ, đời thế mới art !

Tiền thì hông có, nhưng Trọng art sống “chất” lắm, khối đứa mơ cũng hông được. Thỉnh thoảng có tiền, Trọng art và những người bạn lại kéo nhau ra Quỳ, vừa nhấm nháp vang Đà Lạt chính hiệu giá đắt gấp 5 lần bán trong siêu thị, vừa ôm guitar câu gái. Đói khổ kệ mẹ, đời phải thế mới art. Tết năm trước, trường cho về sớm không chịu về, ở lại làm sơn nước vài ngày kiếm được mấy trăm ngàn, xách xe máy chạy thẳng lên Đà Lạt, qua Buôn Mê nhậu với thằng Linh, lại về Qui Nhơn chơi tiếp. Về tới nhà chả còn đồng máu nào, mém thiếu tiền xăng. Tết mình về, gặp nó hỏi về chuyến đi thế nào: he he art lắm !

*************************************************************

Còi học cùng lớp với mình, vì người bé xíu nên bạn bè gọi thế. Còi vẽ đẹp, thi kiến trúc năm đầu không đậu, không có điều kiện đi ôn nên học trung cấp xây dựng. Nó tự đi làm để kiếm tiền trả học phí, mình chưa bao giờ tưởng tượng ra một thằng như nó có thể xách nỗi cái thùng sơn nước leo mấy tầng cầu thang. Ra trường đi làm, nó vẫn không quên được ước mơ kiến trúc. Vậy là nộp đơn thi, bỏ hết 6 năm, tự ôn luyện mấy tháng sau Tết, thế mà nó thi đậu. Ngày nó đi học, mấy thằng bạn thân ngồi với nhau: tụi tao đi làm rồi, cuộc sống cũng không đến nỗi, cứ an tâm mà học, tụi tao sẽ phụ một tay, 5 năm cũng không phải là nhiều, không phải ai cũng có điều kiện để theo đuổi ước mơ của mình. Nói thì hay vậy, chứ rồi đứa thì vợ con, đứa thì công việc chưa ổn định, Nó tự lo là chính. Nó học cũng tốt, nghe nói trường Kiến trúc đạt học bổng chua lắm, vậy mà có kỳ nó cũng kiếm được vài xị. Có điều không hơi đâu mà lên nhà nó ngồi canh, trưa nó nhận học bổng, chiều lại là bạn bè cùng lớp kéo nhau xử hết rồi (có khi còn thiếu nữa là đằng khác). Mình không được uống ly nào, thành ra cũng ức.

Ấy là mình đang nói về thằng Còi, thằng Trọng còi ngày ấy, tức là thằng Trọng art bây giờ. Hi hi.

Aug 9, 2011

11:57 AM - No comments

Họp báo - 1 nước cờ hay ?

Trên blog của Nguyễn Xuân Diện vừa có entry về việc anh đến sở thông tin truyền thông Hà Nội xin tổ chức họp báo. Nôi dung cuộc họp báo sẽ là cung cấp những thông tin về cuộc biểu tình 17.07.2011 với "cú đạp lịch sử" nhằm phản bác lại kết luận điều tra của C.A Hà Nội mới đây.

Dĩ nhiên, theo thủ tục xin phép họp báo thì phải có văn bản chấp thuận của cục báo chí/sở thông tin truyền thông.

Đặt tình huống sở thông tin truyền thông Hà Nội có văn bàn từ chối cho tổ chức họp báo, có 2 điểm rất có thể họ sẽ dựa vào đó để bác bỏ:

1/ Tư cách pháp nhân: anh Diện không chứng minh được tư cách pháp nhân của mình khi tổ chức họp báo, anh đại diện cho ai, tổ chức nào ...?

2/ Chứng minh nội dung họp báo vi phạm vào các điểm của điều 10 luật báo chí .

Với tư cách cá nhân, anh Diện khó mà đứng ra tổ chức 1 cuộc họp báo với nội dung như đã đề cập. Lấy tư cách đại diện cho 1 tổ chức, vậy thì nó là tổ chức nào ? Không khéo lại tự đặt bẫy cho mình: vô tình tự thừa nhận những cuộc biểu tình vừa qua quả thực có tổ chức - một điều mà trong bối cảnh hiện nay, rất nên kiên kỵ.

Quan điểm cá nhân, tôi ủng hộ ý tưởng họp báo, điều này sẽ góp phần tạo ra 1 "cuộc chiến thông tin", 1 bên nắm giữ quyền lực truyền thông nhưng giá trị thông tin trong tay lại kém thuyết phục, bên kia thì ngược lại. Người được lợi cuối cùng chắc chắn là độc giả/khán giả/thính giả, vì cái còn lại sau cuộc chiến sẽ chính là sự thật.

Có điều, tỉnh táo mà nói khó có thể có được cuộc họp báo như vậy. Hoặc nếu có, cũng nên đề phòng cái bẫy tự giăng như tôi đã nói.