Jul 25, 2009

3:38 AM - No comments

Đêm nhớ về Sài Gòn


Đây là một bài hát hay. Nguyên Khang có 2 bản thu cho bài này. Một bản chậm, bản kia nhanh nhưng nghe có vẻ da diết hơn. Mình thích bản nhanh. Hợp âm dưới viết cho cung Mi thứ.

Đêm nhớ về Sài
Gòn (Em)
Thấy phố phường (Em) buồn xưa chưa nguôi (Am)
Những con đường (D) thèm đôi chân vui (G), đã bao (B7) lâu chờ đợi (B7)
Đường im (Em) nghe quá khứ trong sâu (Em)
Đường chia ly (Am) vẫn ngóng tin nhau (Am)
Tình (B7) lẻ loi canh thâu

Đêm (D) nhớ về Sài Gòn (G)
Tiếng nhạc vàng (Em) gọi từng âm xưa (Am)
Ánh đèn vàng (Am) nhạt nhòa đêm mưa (B7)
Ai sầu (B7) trong quán úa (Em)
Bóng mẹ hiền (Am) mờ mờ bên song (B7)
Mắt người tình(Em) một trời mênh mông (B7).
Gợi bao nhiêu cho cùng … (Em)

Yêu me một khối tình quê
Yêu em (Am) từng bước tình si
Đêm đêm (B7) mộng thấy đường đi đường về (Em)

Ta như cậu bé mồ côi
Cố vui (D) cuộc sống nhỏ nhoi (G)
Cố quên (B7) ngày tháng lẻ loi để lớn (Em)

Để đêm đêm (D) nhớ về Sài Gòn (G)
Thấy mình vừa (Em) trở lại quê hương (Am)
Đã gặp người (Am) một trời yêu thương (B7)
cho lòng (B7)thêm chút ấm (Em)
Thấy bạn bè (Am) thèm ngồi bên nhau (B7)
Nhắc chuyện người (Em) chuyện đời thương đau (B7)
Tình chia trong đêm sầu …(Em)

Jul 23, 2009

Jul 22, 2009

Độc thoại

From Neitcouq's blog

@ Mày đúng là 1 thằng hèn !
# Tại sao ?
@ Mày tự biết mà !
# Ừ, nhưng tao không thể đi xa hơn được nữa...
@ Mày sợ điều gì chứ ? Mày là 1 thằng con trai. Như mày thường nói, 1 thằng con trai điển hình không nên sợ bất cứ điều gì !
# Đó chỉ là câu nói trong lúc bốc đồng, của 1 thời nông nỗi. Người ta có nhiều điều để sợ hơn khi người ta có gì đó để mất.
@ Mày thì có gì để mất chứ, chẳng có gì cả.
# Ừ chẳng có gì cả, ngoài nỗi cô đơn. Đó là cái quí giá nhất mà tao có. Vì vậy tao không muốn mất luôn nó. Tao không muốn mình trở thành 1 kẻ vô sản thật sự.
@ Nỗi cô đơn ?
# Mày biết mà. Tao đã dựa vào nó để sống. Dựa vào nó để lớn lên. Nó là người bạn, người thầy, người anh em của tao...
@...
# Tao đã trải nghiệm trên chính nỗi cô đơn của mình để trưởng thành, để đối diện với cuộc đời này. Để có được một "tao" của ngày hôm nay.
@ Mày là 1 kẻ bảo thủ ngu ngốc. Chẳng ai tự nhốt mình vào nỗi cô đơn cả.
# Cuộc đời này thì có gì hay chứ? Những trải nghiệm thu lượm được giữa cuộc đời chỉ là những thường nghiệm tầm thường. Tao muốn tìm kiếm những siêu nghiệm phi thường.
@ Nghe như một tín đồ của hiện sinh chủ nghĩa. Tất cả những người hiện sinh đều cô đơn - có vẻ như đó là một mệnh đề đầy kịch tính ! Tao thì nghĩ chỉ những thiên tài và những thằng điên mới cô đơn.
# Tao không phải là thiên tài.
@ Vậy rất có thể mày là 1 thằng điên.
# Thời cổ đại, người ta cho rằng những kẻ điên là những người có bộ óc siêu việt, đến Thời trung cổ phần lớn những người điên được chấp nhận như những thành viên bình thường trong xã hội. Chỉ đến thời đại này người ta mới xem những kẻ điên là phế phẩm của xã hội. Có sự khác biệt nào giữa 1 thằng điên và 1 thiên tài chứ? Họ đều là những cá thể nặng trĩu cô đơn.
@ Mày không muốn làm 1 người bình thường sao ? Làm một người bình thường cũng tốt mà. Với nhiều người, đạt đến sự bình thường đã là 1 hạnh phúc.
# Tao không biết mình sẽ trở thành ai hay cái gì nếu từ bỏ chính nỗi cô đơn của mình. Nếu không được trải nghiệm và neo giữ lên chính nỗi cô đơn đó, tao không biết mình sẽ trôi về đâu.
@ Nó quan trọng đến vậy sao ?
# Tao không biết, nó gần như 1 thứ thuốc phiện hơn là 1 điều gì đó có tính quan trọng. Tao nghiện ngập cảm giác đó.
@ Một ai đó có thể giúp mày xoá bỏ cơn nghiện này. Một tình yêu chẳng hạn ?
# Nỗi cô đơn chẳng phải là 1 tình yêu lớn đó sao ? Tao không chắc những trải nghiệm trong tình yêu với 1 thực thể có tên Người Yêu liệu có đem lại điều gì mới mẽ hơn không. Tuy biết chắc siêu hình tình yêu không phải là 1 thường nghiệm tầm thường, nhưng tao không chắc nó có thể đem lại những siêu nghiệm phi thường xét theo mọi khía cạnh. Tuy có vẻ rộng lớn, nhưng tình yêu cũng không thể vượt qua giới hạn của chính bản thân nó - 1 thứ cảm giác tính đầy những rủi ro tiềm ẩn .
@ Vì vậy mà mày chạy trốn cô bé ?
# Hay tao chạy trốn chính mình ?
@ Mày đã có hơn 1 lần được trao cơ hội, người ta không thể đến gần mày hơn được nữa.
# Tao không phải là thằng ngốc để không nhận ra điều đó...
@ Mày có nguy cơ trở thành 1 con đàn bà nhiều chuyện, ưa thích sự dài dòng hay một thằng đàn ông hèn nhát, vì mày không bao giờ dám nhìn thẳng vào chuyện đó. Nhưng mày cũng không giấu được bản năng của mày, không phải bản năng của một kẻ thích trải nghiệm trên nỗi cô đơn của chính mình, mà là bản năng của một kẻ mong mõi yêu và được yêu, một kẻ khát khao chia sẻ và được chia sẻ. Tao có quyền hoài nghi về bản ngã của mày, bị nhốt trong nỗi cô đơn quá lâu sẽ khiến nó càng hoang dại và khao khát tự do hơn. Rồi một ngày nào đó mày sẽ chết vì nổ tung những yêu thương đã bị kìm nén.
# Nhưng tao cần có sự cô đơn, như con nghiện cần thuốc phiện.
@ Sao mày không nghĩ đến chuyện dung hoà cả 2. Tình yêu và nỗi cô đơn đầy tính nghiện ngập của mày ?
# Tao không thể. Tao đã từng có cảm giác đánh mất mình đến thế nào khi đối diện với những tình huống đầy kịch tích như vậy.Tao không muốn 1 nhân tố bên ngoài tác động đến sự thay đổi trong con người tao. Nếu muốn thay đổi, tự tao sẽ làm điều đó. Có vẻ tao là người theo trường phái bảo thủ kỳ quặt.
@ Không ai cố thay đổi mày. Người ta chỉ cố trao cho mày những cơ hội. Mày đang có những cơ hội, nhưng hãy nhớ sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn cả.
# Tao không phải đàn bà, cũng không phải thằng hèn. Nhưng tao không thể đánh mất mình 1 cách dễ dãi như vậy được.
@ Mày đang có nguy cơ trở thành những thứ mà mày khinh ghét !
#...
@ Hãy thử một lần đi. Biết đâu mày có thể tìm đúng con người đích thực của mày. Tình yêu không cần quá nhiều sự đánh đổi. Nhưng nó cần không ít sự dũng cảm. Siêu hình tình yêu sẽ đem lại cho mày những trải nghiệm hoàn toàn khác so với siêu nghiệm cô đơn. Mày không còn nhiều thời gian cũng như cơ hội nữa đâu...

Jul 19, 2009

11:57 PM - No comments

Remove System Security

From Neitcouq's blog

System Security là một rogue anti-spyware (phần mềm giả danh anti-spyware) nguy hiểm. Một khi máy tính của bạn bị nhiễm SS, nó sẽ tự chạy khi bạn khởi động Windows, tự động scan và báo rằng máy tính của bạn bị nhiễm rất nhiều virus, spyware ... sau đó cảnh báo rằng bạn không thể remove chúng nếu chưa active SS (bằng cách mua licence). SS chạy thường trú trên taskbar và liên tục xuất hiện các cảnh báo. Điều ghê gớm là SS không cho bạn cài thêm bất cứ 1 chương trình duyệt virus nào vào máy để duyệt nó. Thậm chí bạn không thể dùng lệnh msconfig, regedit hay và Task Manager...

Cách remove System Security:

1. Download Process Explorer tại đây
2. Đổi tên file vừa download thành explorer.exe. Tiến hành cài đặt.
3. Chạy Process Explorer, tìm đến process của System Security và kill nó. Thông thường tiến trình của SS là một dãy số có dạng 13279294.exe, hoặc bạn cũng có thể nhận dạng tiến trình của SS qua Icon của nó.
4. Download phần mềm Malwarebytes. Cài đặt ở chế độ mặc định. Update lên phiên bản mới nhất, sau đó scan ở chế độ Quick Scan.
5. Remove tất cả các file bị nhiễm spyware.

Tham khảo thêm tại đây

9:36 AM - No comments

Được tin em lấy chồng


Tối nay ngồi buồn, ôm guitar ra vừa đàn vừa hát.
Bạn hỏi: mày hát bài chi mà buồn ghê rứa?
Trả lời: ừm, tao tập bài này, khi nào Q đi lấy chồng, tao hát tặng...
Cả bọn cười nghiêng ngả.
Ừ thì cười.
Ừ thì lỗi hẹn.
Ừ thì giận.
Ừ thì nhớ...

ĐƯỢC TIN EM LẤY CHỒNG

(Bài này Chế Linh hát theo điệu Tango, nhưng đệm theo Bolero nghe có vẻ hay hơn)

Được tin em lấy chồng(Dm),lòng anh buồn biết mấy(F).
Được tin em lấy chồng(Gm),chắc người từ độ ấy(F)
Còn thương tiếc không nguôi(A7)

Giờ em đi lấy chồng(Dm),còn đâu mà trông ngóng(F)
Đẹp duyên em với chồng(Gm),xây cuộc đời đầm ấm(A7)
Để ai tan nát lòng(Dm)

Ai ơi(Dm)!Câu ước thề chưa phai(Bb),năm tháng nào bên ai(F)
Chung bóng trăng soi(F)
Ai ơi(Gm)!Bao tiếng cười reo vui, theo tiếng đàn chơi vơi(A7)
Vọng suốt đêm dài.

Người ơi nay hết rồi(Dm),tình duyên lìa hai lối(F)
Giờ em vui với chồng(Gm), anh về lòng tê tái(A7)
Lệ rơi trong tiếng cười(Dm).

Jul 15, 2009

10:13 PM - No comments

Best free software downloads

From Neitcouq's blog

According to http://www.webuser.co.uk , there are the best free software downloads in 2009. It is grouped in to 5 sections: Music and Video, Imaging and Editing, Browser and Add-On, Communication and Chat, Security and System, and the last: Desktop and Productivity. You can find almost softwares you need for your computer (Windows XP, Vista, Windows 7 and even Mac) in this list.

They're free, useful, effective and they're even better than the commercial colleagues. Now you can try them.

Câu chuyện về những tên trộm và hệ thống cân bằng động

From Neitcouq's blog

Chuyện kể rằng, tại một đất nước nọ, mọi công dân đều là những tên trộm. Ban ngày họ ngủ, ban đêm, họ rời khỏi nhà mình để đến nhà hàng xóm và trộm lấy một vài thứ. Và vì ai cũng là kẻ trộm nên bất kỳ lúc nào đem chiến lợi phẩm về nhà, họ cũng nhận thấy nhà của họ vừa bị mất đi một thứ gì đó. Họ cho đó là điều hiển nhiên, vì thế hàng đêm, họ vẫn cứ ra khỏi nhà, cố cạy cửa một nhà khác và khuân về một thứ gì đó. Tất cả họ đều nghĩ đến chuyện ăn trộm nhưng không ai nghĩ đến chuyện bắt trộm. Và vì giá trị của những tài sản bị đánh cắp được xem là tương đương nhau nên cuối cùng cũng chẳng ai mất gì cả. Dĩ nhiên, cũng chẳng ai được gì cả.

Nhưng rồi một buổi tối đầy trăng, có một anh chàng chợt nhận thấy, thật nhàm chán khi là một tên trộm. Anh ta thấy rằng, so với việc cạy cửa nhà người khác thì ngắm trăng có lẽ là việc làm thú vị hơn. Cũng có thể anh ta bị thôi thúc bởi các nguyên tắc đạo đức mà anh ta đọc được trong một cuốn sách nào đó, rằng thật tội lỗi khi làm một tên trộm, rằng Chúa sẽ trừng phạt những kẻ chỉ biết nhòm ngó tài sản của người khác. Rằng làm một tên trộm thì không bao giờ có thể lên được Thiên Đàng. Cũng có thể anh ta bổng nhiên thông minh hơn những người còn lại để nhận thấy việc mình đang làm thật sự vô ích.

Tóm lại là hôm đó anh ta ở nhà. Và theo nguyên lý Dirichle thì ít nhất có một tên trộm đêm hôm đó không thu hoạch được gì. Hắn đứng chờ trước cổng, mong anh chàng cá biệt của chúng ta bước ra để hắn có thể cạy cửa vào nhà, kiếm một món đồ nào đó. Nhưng hắn đã chờ đợi vô ích. Cho tới sáng, khi hắn về nhà với hai bàn tay không thì cũng là lúc hắn nhận thấy nhà hắn bị mất đồ, bởi 1 tên trộm khác may mắn hơn.

Và từ đó, qui luật cân bằng đã bị phá vỡ. Có ít nhât 1 tên trộm giàu hơn những tên trộm còn lại. Có ít nhất 1 tên trộm nghèo hơn những tên trộm còn lại. Cứ thế, sự phân hóa ngày càng lớn. Tên trộm giàu nhất đến 1 lúc nào đó không cần phải đi ăn trộm nữa. Hắn là tên trộm thứ 2 giải nghệ. Một vài tên trộm cũng quyết định giải nghệ vì chúng liên tiếp xui xẻo vào phải nhà của những kẻ chẳng còn gì để trộm. Đất nước của những tên trộm bị diệt vong từ đó. Câu chuyện cũng kết thúc ở đây.

Một cách vật lý mà nói, mọi hệ thống cân bằng đều động. Với người quan sát bên ngoài, hệ thống trông có vẻ tĩnh, nhưng kỳ thực bên trong, các phần tử luôn luôn vận động, hoán đổi cho nhau để đảm bảo hệ thống không bao giờ sụp đổ. Với hệ thống có độ nhạy cảm cao, sự thay đổi quĩ đạo của 1 thành tố cũng có thể tạo ra mức ảnh hưởng khó lường. Với 1 hệ thống vừa phức tạp, vừa nhạy cảm (ví như 1 thể chế nhà nước ?), sự thay đổi của một hay một vài thành tố là điều khó tránh khỏi và không thể kiểm soát. Sự thay đổi này đôi khi dẫn đến sự biến đổi đổi của toàn bộ hệ thống - cái mà chúng ta biết đến với tên gọi hiệu ứng domino. Bản thân sự thay đổi không phải lúc nào cũng mang ý nghĩa tiêu cực, vì nó có xu hướng phá vỡ hệ thống cân bằng cũ đã lỗi thời để thiết lập nên hệ thống cân bằng mới phù hợp hơn.

Jul 12, 2009

10:23 PM - No comments

Suỵt, đang suy nghĩ!

Theo truyền thuyết, tổ tiên của người Trung Quốc là người thuộc họ Hữu Sào, một giống người còn ăn lông ở lỗ, làm tổ trên cây. Sau, họ Toại Nhân phát minh ra lửa để nấu chín thức ăn (chứ không phải Prometheus chôm lửa từ các vị thần như trong thần thoại Hy Lạp đâu nhá). Họ Phục Hi phát minh ra lưới để săn thú, đánh cá và bước đầu biết chăn nuôi. Phục Hi chết, truyền ngôi cho Thần Nông, vốn được người Trung Quốc xem là ông tổ nghề nông, đã dạy cho dân chúng cách cày cấy, trồng trọt...

Sau Thần Nông tới Hoàng Đế, ông là người có công dạy dân xây nhà bằng gạch, trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, đóng xe...Sau Hoàng Đế là các đời Nghiêu, Thuấn, Vũ vốn rất nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa. Thời Nghiêu Thuấn, dân cư an nhàn, cuộc sống thái bình. Người đi ngoài đường thấy của rơi không lượm, người ở trong nhà tối ngủ không phải đóng cửa. Karl Marx có mơ về 1 xã hội cộng sản trong tương lai chắc cũng chỉ tới mức đó.

Trước thời Vũ, người Trung Quốc sống trong những liên minh bộ lạc, mỗi khi cần giải quyết các công việc chung quan trọng như ra quyết định chiến tranh, hòa bình, bầu lại thủ lĩnh...đều triệu tập các hội nghị phụ lão và các thủ lĩnh quân sự. Có thể xem đó là một hình thái dân chủ kiểu công xã nguyên thủy.

Tuy nhiên đến thời Vũ, sự phân hóa diễn ra ngày càng mạnh mẽ. Người giàu càng tích lũy được nhiều tài sản. Người có thế lực được chia nhiều nô lệ hơn, thế lực lại càng tăng. Quyền uy của các tù trưởng ngày càng lớn. Sau khi Vũ chết, chức thủ lĩnh bộ lạc không do bầu cử dân chủ nữa, mà do con Vũ là Khải kế vị, sáng lập nên nhà Hạ - mở đầu thời kỳ chiếm hữu nô lệ ở Trung Quốc (chứ không phải là mở đầu triều đại phong kiến đầu tiên ở Trung Quốc như trên wikipedia đã viết. Tần Thủy Hoàng mới là người khai sáng ra triều đại phong kiến đầu tiên của Trung Quốc, khoảng TK thứ 3 TCN, nghĩa là tới 2 thiên niên kỷ sau nhà Hạ)

Bản chất xã hội là luôn vận động. Từ một sự phân hóa (tài sản, quyền lực) đã dẫn đến sự thay đổi cả một hình thái xã hội như đã thấy ở trên. Một xã hội đúng nghĩa không thể phủ định quá trình vận động và phát triển, và do đó, việc chấp nhận phân hóa là một hiển nhiên có tính chân lý. Không hiểu Marx làm thế nào để giữ nguyên cái xã hội cộng sản "trong mơ" của Người (giả sử chúng ta sẽ đạt được điều "trong mơ" ấy) mà vẫn đảm bảo một ngày nào đó nó sẽ không phân hóa, để không bao giờ xuất hiện một hình thái chiếm hữu khác , dĩ nhiên, ở cấp cao hơn?

Jul 10, 2009

Tào lao chí dị !

From Neitcouq's blog

Chuyện kể rằng sau khi nhà vua nhận ra Tấm liền đưa vợ về cung. Cám thấy Tấm vẫn còn sống, lại xinh đẹp hơn xưa nên mới hỏi chị bí quyết. Tấm bày Cám tắm với nước sôi. Cám hí hửng làm theo liền chết nhăn răng (sách không ghi là có nhăn răng hay không, nhưng người viết nghĩ chết bởi nước sôi thì chắc phải nhăn răng mới đúng). Tấm lại lấy xác em làm mắm đem về tặng dì ghẻ, dì ghẻ tưởng thật lấy mắm ra ăn, hôm nào cũng khen ngon. Đến hôm mắm gần hết nhìn vào chỉnh mới thấy đầu lâu của con, liền lăn đùng ra chết.

Thực ra Tấm cũng suy nghĩ nhiều lắm trước khi báo thù. Tấm nghĩ mình và họ (Cám và dì ghẻ) không cùng giai cấp. Họ chỉ lo bóc lột mình, hở cơ là làm hại mình, đến chết không chừa. Không cách gì sống chung được, cũng không cách gì tha thứ được, thế nên mới quyết dùng bạo lực cách mạng để thực hiện triệt để đấu tranh giai cấp, xóa sổ kỳ hết bọn xấu xa mới thôi. Hồi đó Tấm chưa được biết đến những hình phạt dã man của thời kỳ Trung cổ nên chỉ tiến hành báo thù bằng phương pháp dân dã vậy thôi. Nếu Tấm mà bắt chước họ, không khéo giờ đã mang tiếng ác ngàn đời rồi. Cũng may !

Chuyện lại kể rằng, vì ghen ghét Thạnh Sanh kết duyên cùng công chúa Quỳnh Nga và lên ngôi thiên hạ, các hoàng tử và công hầu của 18 nước chư hầu dấy binh làm phản. Thạch Sanh đem đàn ra gảy, phân rõ phải trái thiệt hơn, làm cho quân sĩ các nước mềm lòng nản chí, kẻ nhớ cha, người thương con nhớ vợ, cuối cùng đồng ý lui binh. Thạch Sanh liền mời họ ăn cơm bằng niêu cơm thần, ai nấy đều bội phục. Trận này quân ta (bên nào thắng thì bên đó hẳn nhiên là quân ta rồi !) đại thắng. Một tiếng đàn gảy lên mà đuổi được mấy vạn quân của 18 nước chư hầu, kể cũng là việc kỳ lạ trong thiên hạ. Tuy vậy vẫn không được xếp vào những trận đánh kinh điển trong từ điển quân sự thế giới như trận Xích Bích, Waterloo, Trân Châu Cảng vì tính ra không có đổ máu, chẳng có gì thú vị.

Trước đó Thạch Sanh cũng đã tha thứ cho Lý Thông, đuổi người anh em tham lam phản bội về quê với mẹ. Tiếc rằng hôm đó trúng thứ 6 ngày 13, Lý Thông đi giữa đường thì bị trời đánh, sau biến thành con bọ hung suốt đời chui rúc nơi bẩn thỉu. Có người nghe chuyện Thạch Sanh, buộc miệng khen: quả là bậc anh hùng hiếm có, lại có tấm lòng bao dung, lấy tình yêu chiến thắng sức mạnh, lấy chí nhân để thay cường bạo vậy! Sau, Ức Trai nghe được câu cuối bèn đem viết vào Cáo Bình Ngô, cho nên bài cáo mới được hùng hồn đến vậy. Chuyện này chỉ nghe qua, chưa có dịp kiểm chứng.

Còn 1 chuyện nữa cũng chỉ nghe qua, chưa có thời gian kiểm chứng. Nghe đâu sau này hết duyên trần tục, Thạch Sanh đầu thai qua nước Ấn, làm Mahatma Gandhi. Còn Tấm đầu thai qua nước Đức hay nước Nga gì đó, kiếp sau của nàng nghe nói cũng là 1 bậc kỳ tài, có tầm ảnh hưởng còn hơn cả Gandhi...

Jul 8, 2009

5:35 AM - , 2 comments

30 phút

From Neitcouq's blog

-Hôm qua anh giận em lắm hả?
-Anh không ghét em đủ nhiều để có thể giận em được...

Anh không giận. Mặc dù anh đã chạy như điên từ Trảng Bom về TP chỉ vì cuộc hẹn 8h với em. Về Thủ Đức các bạn rủ ăn tối, anh từ chối, gởi Hoa ở lại để chạy một mình cho kịp. Anh đã chạy xe với chỉ 1 tay, tay kia anh cầm điện thoại, cách vài phút lại bấm lên xem giờ, anh sợ mình đến muộn. Anh sợ em phải chờ, hoặc tệ hơn, em không chờ...

Xe về tới cầu Sài Gòn, đồng hồ báo 7h 49 phút, tới cầu Đỏ: 7h 55 phút. Tới công viên Dương Quảng Hàm: 7h 58 phút. Anh mất 3 phút nữa để tới chổ hẹn, trễ mất 1 phút.

Nhưng anh đã mất tới 30 phút để chờ em. Trong mưa. Anh cởi chiếc áo mưa rách bươm vứt vào sọt rát trước cổng bệnh viện. Và chờ em. Trong mưa. 30 phút. Trong 30 phút, anh không cố tìm những lý do để em không đến, hay nghĩ về việc sẽ nói gì với em vào ngày hôm sau, anh chỉ lo đã có chuyện gì xảy ra trên đoạn đường dài em xuống thành phố vào buổi sáng. Lúc đó, anh đã ước mình có được 1 điếu thuốc trong tay...

Anh không giận, nhưng buồn. Anh từ chối khi bạn anh - 1 thằng cũng lỡ 1 cuộc hẹn vào buổi trưa với ai đó, nhưng đỡ hơn anh, người ta nhắn tin báo trước cho nó - gạ say. Anh không uống khi buồn. Thay vào đó, anh ngồi viết những dòng này, cho anh. Cũng như lúc sáng khi trò chuyện với em, có 1 tin nhắn mà anh cố tình giữ lại cho mình: "Anh thương em đủ nhiều để không thể giận em được..."