Apr 26, 2010

10:20 AM - , No comments

Chiêm bao

Hình như Em vừa đi qua tôi. Em - vừa thực, vừa hư, vừa nắm bắt được, vừa vô hình tựa một giấc chiêm bao.

Một ngày nào đó, tôi sẽ giải phẫu từng ngõ ngách trong trái tim mình, để tìm lại một chút hình bóng của em. Để biết rằng, em đã đi qua tôi, và có thực, thực như trái tim tôi đang rỉ máu vậy. Em đâu phải là một giấc chiêm bao...

Chiêm bao

Em như là cơn gió
Thổi qua ngày hồn nhiên
Giật mình ta thức giấc
Đã thấy em thật hiền...

Em là hoa tuylip
Em là nụ quỳnh hương
Rộn ràng như tia nắng
Mong manh là giọt sương.

Em đốt ta bằng lửa
Cháy bừng trong mắt đen
Vây ta bằng nhịp bước
Của gót sen nhuốm thiền...

Ta yêu em từ đó.
Ta yêu em về sau
Yêu như là nỗi nhớ
Yêu như là niềm đau...

Ta vì em đứng mãi
Giữa đôi bờ trầm luân
Mệt nhoài ta gọi khẽ
Thấy dáng em mờ dần...

Ta tìm về tiền kiếp
Có nợ gì em chăng ?
Sao chiều chưa kịp tím
Mắt đã buồn như trăng

Ta về lại sáng nay
Vừa hay nắng đã gầy
Giọt sương rời chiếc lá
Có điều gì vụt bay...

Ly rượu buồn chiều say
Bảo rằng em là gió
Một lần qua khóm cỏ
Thấy ta nằm chiêm bao...

***
27/04/2010 - 1h sáng.

Bạn...

Biết mình đang buồn, nó gọi điện rủ rê:
-Qua tao đi, tao còn chai Bàu đá đem vào hôm Tết. Từ bữa mầy bỏ rượu tao vẫn để nguyên đó chờ mày.
Ừ, qua thì qua, uống thì uống. Dù gì thì ngày mai cũng chả làm gì. Mà hình như lâu lắm rồi mình cũng không say nữa...

Chạy qua nhà nó đã thấy chai bàu đá để dưới đất, con mực nướng, mấy lát xoài xanh và 1 cái ...chén. Loại chén trung hay dùng để đựng nước chấm. Chết! uống Bàu đá mà dùng chén thì chỉ có nước ...đi sớm !

-Tao ngồi chờ mầy lâu quá nên làm trước 1 chén rồi. Lâu lắm rồi 2 đứa mới ngồi lại kiểu này. Mày tự rót rượu đi. Rót cho đầy chén vào !

Mình biết tính nó không nói nhiều, cầm chai rượu cố rót cho tràn miệng chén.

-Ê, tao bảo mầy rót đầy chén mà ! Đầy tràn vào !
-Mẹ kiếp, mầy hổng thấy cái chén mẻ hả? Làm sao tao rót đầy được ?

Chẳng nói chẳng rằng, nó với lấy cái chén trước mặt mình lia thẳng ra ngoài sân.

-Mầy làm cái quái gì vậy ?
-Mầy không thấy à? Mầy rót không đầy là tại cái chén chứ không phải tại mầy, bạn ạ ! Nếu đã không thể rót đầy được thì vứt hết đi, cả chén cả rượu !

Đoạn, nó móc trong túi áo ra một chiếc ly uống rượu rất đẹp rồi hất mặt:

-Tao mới mua cho mầy nè. Rót đầy vào! Sống, yêu và cả uống rượu, không cái nào có thể lưng chừng được !

-Mình cầm ly rượu đưa lên môi, nhìn cái chén lăn long lóc ngoài sân mà nước mắt chợt trào ra. Những giọt rượu vương vãi vẽ thành 1 đường nghệch ngoạc nối chổ mình ngồi tới cái chén mẻ ngoài sân đang thấm dần xuống đất...

Apr 25, 2010

11:10 PM - No comments

Một dân tộc may mắn hay bất hạnh là do người lãnh đạo dân tộc ấy?

Nguyễn Quang A

Tôi đặt thêm dấu hỏi (?) vào một khẳng định do Ts. Mai Liêm Trực nêu ra trong buổi trực tuyến với Vietnamnet. Trong buổi trực tuyến đó, Ts. Mai Liêm Trực và Gs. Dương Phú Hiệp đã đề cập đến nhiều vấn đề (nhằm góp ý cho đại hội Đảng cộng sản Việt Nam sắp tới). >> More details

Apr 16, 2010

10:03 PM - No comments

Ngày có 3 lời chào...

Mới sáng thứ 7 online đã thấy có 3 lời chào rồi.

Diệp: em về đột ngột quá không kịp chào ai hết...

Diệp về Qui Nhơn, không biết em gái có chuyện không gì mà quyết định lặng lẽ như vậy. Hôm qua nếu không đọc blog em thì anh Hai cũng không biết. Thôi thì chúc em bình yên. Anh từng ví phố biển Qui Nhơn như một người con gái nhỏ nhắn xinh xinh có thể ôm trọn vào lòng. Em cũng là một cô bé nhỏ nhắn, xinh xinh...

Bảo Chi: Mai em đi Phan Thiết, về quê luôn. Đọc ít lại. Đừng có bức xúc quá. Tạm biệt chim én !

Em thì lúc nào cũng vậy, toàn câu đơn cầu khiến. Ừh thì em về quê bình yên. Sẵn xem thử có viết được cái gì hay hay không, chứ ăn rồi chỉ thấy lỡn vỡn hoài 1 thèng đàn ông nữa điên nữa tỉnh với mùi nước hoa phai và thuốc lá Craven thì chán lắm.

Hình như em đang iu. Chúc mừng em vì điều đó. Yêu thật nhé, đừng như những đứa con gái trong truyện của em, chán lắm. Nói chung đọc truyện của em rất chán, nếu em lấy nhuận bút dẫn anh đi cf thì đỡ chán hơn ;))

Quyên: Em thề ! Anh mà không nói ra thật em không bao giờ gặp anh nữa. Thật !

Có những quyết định, tạm gọi là quyết định liên đới, hay quyết định phụ thuộc cũng được. Anh chưa thể nói ra quyết định của mình nếu "người ta" chưa có quyết định của họ...You have your decision, I have my own decision also...But I wish, I'm never forced to make it...Không biết có nên xem đây là 1 lời tạm biệt không. Dù sao, hi vọng như mọi lần, em không giữ đúng lới hứa của mình :D

Đi ăn cơm.

Apr 13, 2010

Đảo mộng mơ

From Neitcouq's blog

Có phải khi già đi, người ta sẽ từ bỏ những suy nghĩ trẻ con ? Hay chính bởi từ bỏ những suy nghĩ trẻ con mà người ta trở nên già đi ? Logic nào đúng ?

Mọi người đều phải chết.
Socrate là người.
Vậy Socrate phải chết.

Dĩ nhiên là Socrate phải chết, và đã chết. Socrate thì chết nhưng tam đoạn luận vẫn sống. Đó là điều may mắn của loài người?

Đó chưa hẳn là điều may mắn của loài người. Logic hình thức hay logic biện chứng gì thì cũng là logic (có người còn cho rằng chỉ có một thứ logic duy nhất, đó là logic hình thức - logic formelle). Kiểu gì cũng được, nhưng không thể phủ nhận là nó đã, đang và sẽ dẫn dắt khoa học.Thực ra, sâu hơn, nó dẫn dắt và sau đó tái kiểm chứng tư duy khoa học.

Dù sao, Aristotle vẫn là người - ông được xem là cha đẻ của logic cổ điển với tác phẩm Organon. Nếu ngày nào loài Người còn sử dụng logic của con người thì ngày đó loài Người khó mà hiểu được logic của Thượng Đế ( Thượng đế của Stephen W. Hawking, Trịnh Xuân Thuận...), nếu Thượng Đế cũng có logic. Tức là khó có thể "nhận biết" được thế giới như khẳng định chắc nịch của triết học Mác-Lê.

Có hay không một thứ logic phi logic ? Giống như đã từng có phản hạt làm đối trọng với hạt, hình học phi Euclid so với hình học Euclid ? Đó có phải là thứ logic đã dẫn dắt Einstein tìm ra thuyết tương đối ? Thứ logic của sức tưởng tượng vô hạn, thứ logic của Trẻ Con ?

Mọi con gà đều phải chết
Socrate cũng đã chết
Vậy Socrate là một con gà.

Viết cho một buổi tối với đậu phộng nước cốt dừa, Pepsi Cola và Đảo Mộng Mơ.

Apr 12, 2010

10:02 AM - No comments

Quá nhiều kẻ tự sướng !

Cứ tưởng chỉ có mấy cái tin hiếp dâm giết người, gạ tình đổi điểm, ảnh nóng clip sex... mới cho giật cái title thật kêu để câu khách, ai ngờ đến cả mấy cái tin kinh tế xã hội cũng giật tít theo kiểu treo đầu chó bán thịt heo.

Ngày nay đọc 3 bài báo, thấy chán cho cái nền báo chí nước nhà. Nếu mấy ông nhà báo và mấy ông biên tập không phải quá ngu quá ẩu quá lơ tơ mơ thì đích thị mấy ổng coi thường sự hiểu biết của người đọc lắm, hoặc là mấy ổng bị bệnh tự sướng hoang tưởng nặng rồi (mình nghiêng về giả thuyết này :D)

1 Tranh luận giữa nhà khoa học hàng đầu Việt Nam và Mỹ

Ai tranh luận với ai ? Tranh luận chổ nào ? Có thực sự là nhà khoa học hàng đầu của Việt Nam? Có thực là đã có tranh luận ?
=> Đi học lại khái niệm tranh luận.

2.Mỹ tài trợ 200 triệu USD khai thác bô-xít Lâm Đồng

Bài báo này lấy từ cổng TTDT chính phủ và được vietnamnet dẫn lại mới ghê chứ.
Mỹ nào tài trợ ? CitiBank có phải là Mỹ ? Tài trợ tín dụng có khác gì với tài trợ ? Có động cơ chính trị hay chỉ là hoạt động kinh tế bình thường ?
=>Mỹ thì hay lắm sao mà phải lập lờ giữa 1 ngân hàng của nó với cả chính phủ để giật cái tit với từ Mỹ... to đùng ?

3.Nguyễn Ngọc Thạch: Người 'định đô' lại thành Thăng Long

Lại vietnamnet, dạo này tờ báo này bị sao ấy nhỉ ? Chả còn được như xưa.
Xin sorry bác Thạch trước, mình không thù oán gì với bác hết. Bác Thạch học tiếng Hán cổ, phát hiện của bác là Luy Lâu với Thắng Long là một là phát hiện chưa chắc đã mới, chưa chắc đã quá quan trọng. Nhưng cho dù có mới, có quan trọng liên quan gì đến chuyện "Định đô" lại Thăng Long nhỉ ?
"Định đô" -Chả hiểu họ giật cái title đó để làm gì !

Mình thì mình rất ghét những kẻ tự sướng !

Apr 11, 2010

11:58 PM - , No comments

Auto size text box

There is a way to auto size a asp text box or others web controls with jquery library. The steps:

1. Register onResize event:
window.onresize = windowOnResize;

2. Implement windowOnResize function:
Suppose that you want your txtLogView displays 800px of width and 500px of height, add this snip code:

var myWidth = 800px;
var myHeight = 500px;
var myStyle = "width:" + myWidth + ";height:" + myHeight ;
$('#<%=txtLogView.ClientID%>').attr('style', myStyle);

Lối cũ ta về...


Anh vẫn chưa được phép cùng em đi trọn con đường. Tụi mình không còn nhiều thời gian, nhưng anh không hề muốn vội vã. Em à, hãy thử một lần để con tim đập hết nhịp đập tự nhiên của nó...Anh tin vào ngày đó, lối cũ của em cũng sẽ là lối cũ của anh, lỗi cũ của chúng ta. Anh có đủ kiên nhẫn mà, em có đủ can đảm không ? Yêu nhau cũng cần ít nhiều can đảm đấy em ạ.

Ngày đó, anh sẽ đủ tự tin và yêu thương để tặng em bài hát này.

LỐI CŨ TA VỀ

Lối cũ ta về (D)Dường như nhỏ lại(G)
Trời xanh xanh mãi (A7), một màu ấu thơ (Bm)
Lối cũ ta về (D), dừng chân trước thềm (G)
Chờ nghe trong gió (A7), thoảng hương ngọc lan (D)...

ĐK:

Dù gió có trút lá úa xuống vườn chiều (G)
Bước chân ai đem lang thang về cô liêu (F#m)
Chốn xa xôi kia bao nhiêu kỷ niệm cũ (G)
Em đã quên (D) hay là vẫn mang theo (Em)

Dù cho bên anh nay em không còn nữa (G)
Biết chăng trong con tim anh luôn hằng nhớ (A7)
Người yêu ơi (G) nay em đã bỏ anh đi (D)
Sao em nỡ bỏ anh đi mãi (A7)...

Lối cũ ta về, chiều buông nắng vàng
Trời tuôn lá úa, hồn buồn xốn xang
Lối cũ ta về, vườn xưa có còn
Hoàng hôn buông xuống, thoảng hương ngọc lan

Lối cũ ta về, sỏi nghiêng gót giày
Chiều nghiêng mắt nắng buồn chờ tóc mây
Lối cũ ta về dừng chân trước thềm
Tìm trong nỗi nhớ, nụ hôn đầu tiên...

PS: Anh sẽ đệm guitar ở cung D chứ không phải C. C nghe buồn lắm. Yêu em. Đã yêu em ;).



Apr 10, 2010

7:19 PM - No comments

Regret...

From Neitcouq's blog

Ngồi cafe gần 12h mới đưa em về. Lúc chiều em bảo tối còn phải làm nốt công việc đang dở dang, mai em về quê sớm. Hình như anh cố tình quên, chỉ để được ngồi bên em lâu hơn... Giờ biết em phải thức khuya, anh thấy mình ích kỷ quá...

2:59 AM - No comments

Ai là thủ phạm ?

Vietnamnet.vn vừa có 2 bài viết về cái gọi là "Cơn bão Sex làng showbiz". Bài viết thứ 2 đặt ra câu hỏi :Ai là tòng phạm ? Tác giả cho rằng, đó là "biểu hiện của một văn hóa hóng hớt", và độc giả là "nghi can thứ 3", bởi vì "Một món ăn lạ nếu như không có những thực khách sẳn sàng bỏ tiền ra mua để thỏa mãn sự háo hức tò mò của mình, chắc chắn sẽ ế".

Nếu như Charles Darwin đúng, thì con người, vốn cùng tổ tiên với loài khỉ, thừa hưởng luôn cái gen hiếu kỳ, tò mò và thích khám phá những điều mới lạ. Dĩ nhiên không phải điều mới lạ nào cũng hay, nhưng nếu chưa/không khám phá thì làm sao biết được nó đẹp hay xấu, hay hay dỡ, đáng hay không đáng cho sự khám phá ?

Muốn loại bỏ con khỉ tò mò trong người, để con người được "người" hơn, loài người luôn cần có sự định hướng, dĩ nhiên là ở một mức độ nào đó chấp nhận được: định hướng tư duy, định hướng suy nghĩ, định hướng khám phá, định hướng ứng xử...bằng những thỏa ước xã hội, bằng qui chuẩn đạo đức, bằng ràng buộc của giáo lý tôn giáo...

Trong một loạt những chức năng của truyền thông, dù có nghiêng ở "lề" nào đi nữa, có chức năng định hướng.

Háo danh là bệnh của người, không phải là bệnh của khỉ. Tò mò hóng hớt là gen trội của cha ông để lại. Nhưng đứng ở giữa để nối kết cái háo danh tới người hóng hớt nhằm trục lợi bất chấp việc hạt giống háo danh sẽ có miền đất tốt để nãy mầm, cái gen trội hóng hớt ngày càng trội thêm, đó là bất nhân ! Ở đây, người đứng giữa là người tỉnh táo nhất, kẻ phạm tội trong trạng thái tỉnh táo là kẻ có tội nặng nhất. Đó mới chính là thủ phạm đích thực !

Tại sao cứ đổ lỗi cho thực khách mà lại không thẳng tay với ông chủ quán hám lợi ? Chúng ta đơn giản không đủ sức để ngày nào cũng đứng trước cửa ngăn cản quá nhiều thực khách hiếu kỳ tới quán, hay thậm chí là mở một lớp học miễn phí để "tái giáo dục" thực khách, nhưng hoàn toàn có thể dẹp bỏ cái quán nếu muốn, vì số lượng quán ít hơn rất nhiều so với số lượng thực khách.

Tôi vẫn tưởng đó là điều dễ nhận ra ?

Apr 8, 2010

3:01 AM - No comments

Some useful validate functions

Here're some useful functions when you're working with validation.

//Enable or disable page's validations at run time
1. Page_ValidationActive = boolean;

//Force to validate controls or group of controls.
2.Page_ClientValidate();

//Enable or disable a special validator:
3. ValidatorEnable(client_id, boolean);

//Validate a control:
4. ValidatorValidate(val);

5. ???
ValidatorUpdateIsValid();

6.???
ValidatorUpdateDisplay(val)
7.More ?
Here

Apr 3, 2010

9:38 PM - No comments

Nhỡ...

Năm đó anh học lớp 5, một ngày đầu tháng 10 ta, ngoại anh trở bệnh. Ngoại đau từ chiều hôm trước. Đêm đó cả nhà thức trắng, trừ anh và mấy đứa em còn quá nhỏ. Thường thì anh vẫn ngủ với ngoại nhưng đêm đó phải sang nằm bên giường của má.

Nửa đêm, anh tỉnh dậy trong tiếng rên đau đớn của ngoại và tiếng ồn ào của cả nhà. Lúc đó, anh đã muốn bật dậy để chạy đến bên ngoại - người mà ai ai cũng nói là thương anh nhất nhà, chỉ để cầm tay ngoại và hỏi: Ông ơi, ông có đau lắm không ? Nhưng phần vị sợ, phần vì ngoái ngủ, thay vì tung người dậy, anh đã nằm yên trong chăn.

Anh nghe ngoại gọi lớn: "Con tôi đâu ! cháu tôi đâu !". Rồi anh nghe cả nhà cùng òa khóc...
Lúc đó anh mới bật dậy. Nhưng đã quá trễ để ngoại có thể nghe được anh nói bất cứ điều gì...

Cho tới giờ, đó là điều hối tiếc lớn nhất của anh. Anh đã có thể ở bên ngoại, nhìn gương mặt phúc hậu của ngoại, cầm tay và nói một câu cuối cùng với người ông anh yêu quí nhất trên đời. Anh đã có thể làm như vậy, nhưng anh đã không làm như vậy...Đứa trẻ 10 tuổi đã không làm như vậy, để đến bây giờ chàng trai trưởng thành vẫn còn ân hận khi nghĩ về điều đó...

Sau này biết nghĩ, anh mới thấy rằng cuộc sống thật vô thường, con người ta thật sự không có nhiều cơ hội để ở bên cạnh người mình thương yêu, hay bày tỏ lòng thương yêu của mình. Chẳng ai biết được ngày mai, chẳng ai dám "sure" với lời chào : See you next time ! Đó cũng là nguyên nhân để anh nghĩ rằng, con người ta rất nên sống hết mình và trân trọng từng cơ hội có được bên cạnh những người mình yêu thương quí mến, vì chẳng ai biết đâu là lần cuối cùng của chúng ta cả.

Anh lại linh tinh rồi. Thực ra 7h sáng nay anh thi. Cả ngày chẳng học được gì nên đêm nay không ngủ. Lúc tối call cho em, em lại reject và như mọi lần, cũng không buồn nhắn tin lại. Anh biết em chẳng bận bịu gì, có lẽ đơn giản chỉ là vì em đã làm thế. Anh đã nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng anh call em ? Ồ, chắc em vẫn lại dùng tới phím End vô cảm thôi nhỉ, làm sao em có thể biết được đâu là lần cuối cùng, mà lần cuối cùng thì đã sao... Hình như cái tư duy nhảy như khỉ của anh đã dấn đến entry này, anh chẳng biết nữa, viết tới đây thì anh cũng quên mất tại sao mình viết rồi.

Nhưng điều này thì anh nhớ, lúc chiều có một người comment trong entry "Nhầm" của anh, đại để anh bạn này bảo anh đã chọn nhầm đối tượng. Dĩ nhiên là anh biết mình đang nhầm cái gì.