Apr 3, 2010

9:38 PM - No comments

Nhỡ...

Năm đó anh học lớp 5, một ngày đầu tháng 10 ta, ngoại anh trở bệnh. Ngoại đau từ chiều hôm trước. Đêm đó cả nhà thức trắng, trừ anh và mấy đứa em còn quá nhỏ. Thường thì anh vẫn ngủ với ngoại nhưng đêm đó phải sang nằm bên giường của má.

Nửa đêm, anh tỉnh dậy trong tiếng rên đau đớn của ngoại và tiếng ồn ào của cả nhà. Lúc đó, anh đã muốn bật dậy để chạy đến bên ngoại - người mà ai ai cũng nói là thương anh nhất nhà, chỉ để cầm tay ngoại và hỏi: Ông ơi, ông có đau lắm không ? Nhưng phần vị sợ, phần vì ngoái ngủ, thay vì tung người dậy, anh đã nằm yên trong chăn.

Anh nghe ngoại gọi lớn: "Con tôi đâu ! cháu tôi đâu !". Rồi anh nghe cả nhà cùng òa khóc...
Lúc đó anh mới bật dậy. Nhưng đã quá trễ để ngoại có thể nghe được anh nói bất cứ điều gì...

Cho tới giờ, đó là điều hối tiếc lớn nhất của anh. Anh đã có thể ở bên ngoại, nhìn gương mặt phúc hậu của ngoại, cầm tay và nói một câu cuối cùng với người ông anh yêu quí nhất trên đời. Anh đã có thể làm như vậy, nhưng anh đã không làm như vậy...Đứa trẻ 10 tuổi đã không làm như vậy, để đến bây giờ chàng trai trưởng thành vẫn còn ân hận khi nghĩ về điều đó...

Sau này biết nghĩ, anh mới thấy rằng cuộc sống thật vô thường, con người ta thật sự không có nhiều cơ hội để ở bên cạnh người mình thương yêu, hay bày tỏ lòng thương yêu của mình. Chẳng ai biết được ngày mai, chẳng ai dám "sure" với lời chào : See you next time ! Đó cũng là nguyên nhân để anh nghĩ rằng, con người ta rất nên sống hết mình và trân trọng từng cơ hội có được bên cạnh những người mình yêu thương quí mến, vì chẳng ai biết đâu là lần cuối cùng của chúng ta cả.

Anh lại linh tinh rồi. Thực ra 7h sáng nay anh thi. Cả ngày chẳng học được gì nên đêm nay không ngủ. Lúc tối call cho em, em lại reject và như mọi lần, cũng không buồn nhắn tin lại. Anh biết em chẳng bận bịu gì, có lẽ đơn giản chỉ là vì em đã làm thế. Anh đã nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng anh call em ? Ồ, chắc em vẫn lại dùng tới phím End vô cảm thôi nhỉ, làm sao em có thể biết được đâu là lần cuối cùng, mà lần cuối cùng thì đã sao... Hình như cái tư duy nhảy như khỉ của anh đã dấn đến entry này, anh chẳng biết nữa, viết tới đây thì anh cũng quên mất tại sao mình viết rồi.

Nhưng điều này thì anh nhớ, lúc chiều có một người comment trong entry "Nhầm" của anh, đại để anh bạn này bảo anh đã chọn nhầm đối tượng. Dĩ nhiên là anh biết mình đang nhầm cái gì.

0 comments:

Post a Comment