Apr 26, 2010

Bạn...

Biết mình đang buồn, nó gọi điện rủ rê:
-Qua tao đi, tao còn chai Bàu đá đem vào hôm Tết. Từ bữa mầy bỏ rượu tao vẫn để nguyên đó chờ mày.
Ừ, qua thì qua, uống thì uống. Dù gì thì ngày mai cũng chả làm gì. Mà hình như lâu lắm rồi mình cũng không say nữa...

Chạy qua nhà nó đã thấy chai bàu đá để dưới đất, con mực nướng, mấy lát xoài xanh và 1 cái ...chén. Loại chén trung hay dùng để đựng nước chấm. Chết! uống Bàu đá mà dùng chén thì chỉ có nước ...đi sớm !

-Tao ngồi chờ mầy lâu quá nên làm trước 1 chén rồi. Lâu lắm rồi 2 đứa mới ngồi lại kiểu này. Mày tự rót rượu đi. Rót cho đầy chén vào !

Mình biết tính nó không nói nhiều, cầm chai rượu cố rót cho tràn miệng chén.

-Ê, tao bảo mầy rót đầy chén mà ! Đầy tràn vào !
-Mẹ kiếp, mầy hổng thấy cái chén mẻ hả? Làm sao tao rót đầy được ?

Chẳng nói chẳng rằng, nó với lấy cái chén trước mặt mình lia thẳng ra ngoài sân.

-Mầy làm cái quái gì vậy ?
-Mầy không thấy à? Mầy rót không đầy là tại cái chén chứ không phải tại mầy, bạn ạ ! Nếu đã không thể rót đầy được thì vứt hết đi, cả chén cả rượu !

Đoạn, nó móc trong túi áo ra một chiếc ly uống rượu rất đẹp rồi hất mặt:

-Tao mới mua cho mầy nè. Rót đầy vào! Sống, yêu và cả uống rượu, không cái nào có thể lưng chừng được !

-Mình cầm ly rượu đưa lên môi, nhìn cái chén lăn long lóc ngoài sân mà nước mắt chợt trào ra. Những giọt rượu vương vãi vẽ thành 1 đường nghệch ngoạc nối chổ mình ngồi tới cái chén mẻ ngoài sân đang thấm dần xuống đất...

0 comments:

Post a Comment