Apr 6, 2012

Apr 4, 2012

10:03 AM - No comments

Đi (Buôn Mê - Đà Lạt)

From Neitcouq's blog

Hai ngày ở Buôn Mê sáng thì ngồi cà phê tự kỷ, tối lại đi nhậu. Kế hoạch ghé mấy con thác trên sông Serepok của mình coi như phá sản. Sáng hôm cuối cùng trời nắng đẹp, thoáng chút ý nghĩ: hay là ở lại thêm 1 hôm, cùng lắm là chạy thẳng về SG, hok đi đâu nữa. Cũng thích cái ý tưởng đó lắm, nhưng thôi, đành lỗi hẹn với dòng sông chảy ngược. Hẹn em một ngày đẹp trời khác người ơi :)

Tạm biệt đường 14, hẹn 1 dịp khác sẽ đi hết đoạn còn lại, mình xuôi theo quốc lộ 27 chạy xuống Lâm Đồng. Thực ra lý trình dự kiến là chạy thẳng xuống Bảo Lộc, nhằm rút ngắn quảng đường về Sài Gòn vào hôm sau, nghỉ ngơi dưỡng sức hôm sau nữa lên công ty, nhưng sức hấp dẫn của thành phố sương mù quá lớn. Còn hơn 30km từ giao điểm giữa quốc lộ 27 và 20 đến Đà Lạt. Kệ, 300thì 300, đó là chuyện của ngày mai. Lên Đà Lạt cái đã, thế là rẽ trái.

Đà Lạt vẫn thế, cũ kỹ và buồn. Nhưng đẹp. Thằng Khánh vẫn ở căn gác cũ, nó cũng vừa từ Bình Phước lên. Hai thằng lại chui vô căn tin của trường đại học Đà Lạt ngồi cà phê ngắm e gái dễ thương ra vào thư viện ^^.

Mình yêu thành phố này. Và cũng chỉ cần ngồi căn tin uống cà phê trong khí hậu dịu mát và trong lành như thế này cũng đủ bù đắp gần 200 cây số nắng nôi ê ẩm.

Tối đấu bia với ba Thoàng - thằng bạn lỳ nhất lớp hồi học cấp 3. Ghé Đà Lạt đợt này chỉ cần thế thôi, không thèm đi đâu nữa.

Apr 1, 2012

Đi (Gia Nghĩa - Buôn Mê)

Tối qua đến trễ, sáng lại trùm chăn ngủ nướng nên không có thời gian khám phá Gia Nghĩa. Sáng nay lần quần chút xíu mới hay cái thị xã nhỏ xíu này lại có quá trời gái đẹp. Vậy mà phải đi gấp, thiệt là đau lòng quá đi.

Mưa suốt dọc đường 130km từ Gia Nghĩa đến Buôn Mê , chỉ vừa đủ thấm áo nhưng lại rất khó chịu vì đường trơn làm hạn chế tầm nhìn và vận tốc.

Đoạn đường từ Gia Nghĩa đến đầu Đăk Mil khá đẹp, chỉ có 1 vài chổ đang sửa chữa. Con đường chạy giữa những rừng thông, rừng cao su bạt ngàn, có những đoạn từ trên cao nhìn xuống núi đồi nhấp nhô hùng vĩ, rất ấn tượng. Có đoạn còn có sương mù, tầm nhìn chưa tới 10m nên phải bật cả đèn pha làm mình nhớ đến đợt vượt đèo Hải Vân từ Huế về lại Đà Nẵng năm ngoái, lên gần tới đỉnh sương rơi lộp độp, lạnh tê chim, vừa chạy vừa đánh răng bôm bốp, qua đến chân nam Hải Vân thì trời lại nắng ráo như thường.

Quốc lộ 14 đoạn từ thị trấn Đăk Mil đi Cư Jút mặc dù hơi hẹp nhưng đường rất tốt, nhiều đoạn có thể bốc lên 70-80 km/h. Từ Gia Nghĩa đến Đăk Mil có 60km nhưng mình mất tới gần 2h, từ thị trấn Đăk Mil đến Buôn Mê cũng chừng ấy lại chỉ chạy hơn 1 giờ. Kế hoạch là ghé mấy cụm thác trên sông Serepok chụp hình nhưng trời mưa nên quyết định chạy thẳng vào thành phố luôn. Mưa kiểu này thì coi như thất bại, chẳng hình với ảnh gì ráo.

Chiều ngồi cafe ngáp ruồi. Tối chạy vào CorpMax mua chai Red Lable ngồi tỉ tê với thằng bạn học hồi cấp 3 thì gặp thêm con bạn học từ hồi cấp 2. Tính ra Buôn Mê Thuột cũng nhỏ, hi hi.

PS: Thằng Nghị lờ mờ gọi cho mình, nói chúc mừng chúc mừng, bao nhiêu năm mầy ở Sài Gòn không thấy bão, hôm nay bão dzô cây cối giật đùng đùng. Đọc báo thấy dân Sài Gòn thấy mừng húm. Mình bảo đang ở Đăk Lăk. Nó lại chửi mình không thể làm lớn được, sự kiện quan trọng zậy mà không ở lại chứng kiến. Dù sao thì cũng chúc mừng bạn bè anh em chiến hữu đang ở dưới đó, bao nhiêu năm rồi mới thấy bão, hi hi.