Jan 26, 2011

9:06 AM - No comments

Blog để làm gì ?

Tối nay đọc lại vài entry trên blog, hơi ngạc nhiên là ngày đó mình lại suy nghĩ và viết được như thế. Có lẽ bây giờ, mặc dù đã 2 năm trôi qua nhưng nếu viết lại, chưa chắc tôi đã viết được như lúc đó. Ngày đó tôi có tuổi trẻ, có nhiệt huyết, có một cái tôi xông xáo và bất phục, luôn muốn đi đến cùng mọi vấn đề, sẳn sàng bỏ ra hàng giờ để suy nghĩ về bất kỳ một điều "vớ vẩn" nào đó cho tới khi tìm ra một kiến giải ưng ý nhất.

Sự phát triển của nhận thức không phải lúc nào cũng đi theo một đường thẳng đứng. Đôi khi do sự tác động của hoàn cảnh đặc thù, trong một vài vấn đề nào đó, bạn của năm 24 tuổi có thể có những kiến giải sâu sắc hơn rất nhiều so với bạn của năm 27 tuổi. Viết blog để lưu lại những đột phá nhận thức như vậy là một cách để lưu trữ "cái tôi" trong từng thời điểm. So sánh mình của hiện tại mà mình của quá khứ là một cách tốt để đánh giá bản thân, xem thử chúng ta đã thay đổi và trưởng thành như thế nào.

Cảm xúc cũng thế. Khó có thể lưu giữ cảm xúc của chúng ta tại một thời điểm nhất định của quá khứ chỉ bằng ký ức. Chạy theo cuộc sống, rồi chúng ta cũng sẽ phải xóa đi rất nhiều ký ức để dành chổ cho những vui buồn hiện tại và toan tính tương lại. Rồi hiện tại hay thậm chí là tương lai cũng sẽ trở thành quá khứ, và lại bị lãng quên. Nếu không thể lưu giữ cảm xúc trong ký ức, hãy lưu giữ nó bằng những trang viết, trên blog, biết đâu sau này trong những phút giây mõi mệt, nó sẽ là con đường giúp bạn tìm lại mình của những ngày xưa.

Tôi viết blog còn vì muốn gìn giữ cho mình một kĩ năng mà tôi đã rèn luyện từ bé. Tôi tạm gọi là kỹ năng viết hay trình bày văn bản. Mặc dù bây giờ đã là một kỹ sư IT, chưa khi nào phải trực tiếp soạn thảo một tài liệu đòi hỏi quá nhiều kỹ năng viết lách, nhưng tôi tin sau này tôi sẽ cần tới nó. Biết đâu mai kia, thiên hạ không cần quá nhiều những kẻ code dạo, lúc đó tôi vẫn có thể theo vài người bạn học cách làm báo, viết văn...

Jan 23, 2011

8:14 PM - No comments

Job in MegaStar

Bên MegaStar vừa nhờ mình tìm giúp một IT dev để vận hành hệ thống bán vé VISTA Cinema của họ.

Yêu cầu cũng không quá cao:

- Engineer có 1,2 năm kinh nghiệm ASP + SQL server.
- Tiếng Anh kha khá một chút (vì phải làm report cho xếp là người nước ngoài, thỉnh thoảng giao tiếp chút đỉnh, nói vậy chứ hok có gì đáng sợ lắm đâu, hi hi)
- Biết thêm về Network càng tốt.
- Prefer những người tốt nghiệp Tự Nhiên hoặc Bách Khoa.

Note:

Salary khoảng 400->500 USD, thỉnh thoảng có đi công tác (MegaStar có thệ thống rạp chiếu trên toàn quốc mà), thích hợp cho bạn nào thích đi đây đi đó.
Xem thêm ở đây nhé !

Họ đang cần gấp nên bạn nào qua tâm có thể PM cho mình ASAP. Goodluck !

PS: Megastar Address
Level 9, CT Plaza, 60A Truong Son Street
Tan Binh District, Ho Chi Minh City, Vietnam.

Jan 19, 2011

Jan 18, 2011

9:33 AM - 1 comment

Just relax

Music is an very important part of our life, so we need to learn how to read a music sheet or music notes.
Okey, it's very simple, just look at this picture :D

Jan 17, 2011

6:40 AM - No comments

Toại con

Thằng ku Dũng, con trai Toại ghẻ, nó là thằng nhóc siêu quậy, hi hi.

Chú T nó 5 tuổi mới biết theo papa đi uống bia (Hồi những năm 80 của thế kỷ trước mà có bia 333 uống cứ gọi là VIP. 15 tuổi hình như mới biết hát Karaoke. 21 tuổi thì đi Matxa lần đầu (là thằng Toại cha dẫn đi), xx tuổi mới biết xxx :P

Thằng này tiến bộ hơn các chú các bác nó. Mới 16 tháng mà thấy người lớn uống bia nó cũng đòi uống, từ đó thích bia luôn, không thèm uống nước ngọt. Mà trước khi uống phải cụng ly chát chát mới chịu. Mới hơn 1 tuổi mà đã theo ba đi hát karaoke tới 12h đêm mới về. Cứ đà này 15 tuổi là nó biết xxx, sớm hơn thằng cha nó tới 5 năm. Hậu sinh khả úy !

Mình gọi nó là sư phụ thằng Thích Tiểu Bửu. Hễ thấy con gái là nó nhào zô hôn, chả chừa đứa nào hết! Đang định sắm cho nó con chó Nhật (kính đen thì nó có rồi), chiều chiều cho nó dắt ra công viên hôn gái dạo.

Mấy chú thống nhất, sau này ai có con gái phải cẩn thận. Thấy nó dẫn thằng nào nhỏ người ít tóc thì hãy khoan khoan cho vào nhà. Hỏi thử có phải con trai ba Toại không đã, nếu đúng thì đuổi về gấp gấp!

From Ku Dung

From Ku Dung

From Ku Dung

From Ku Dung

From Ku Dung

From Ku Dung

From Ku Dung

Jan 13, 2011

Hot & Cute


Trên trang differencebetween.net có một so sánh khá thú vị giữa hai từ hot và cute. Dưới dây là phần summary của họ:

1. Hot và cute là 2 từ lóng thường được dùng để mô tả diện mạo hoặc đặc điểm tính cách của một người.
2. Cute people thường là người khỏe mạnh (về thể chất) và hấp dẫn vừa phải trong khi hot people thì trông thu hút "ác liệt" hơn (look amazing) và thường hơi phóng túng (về mặt đạo đức).
3. Cute people là đối tượng tốt cho một mối quan hệ lâu bền trong khi hot people thì không được trông đợi như vậy.

Trang này còn nêu khá chi tiết một vài đặc điểm để phân biệt thế nào là cute, thế nào là hot. Cutter có thể có diện mạo trung bình hoặc trên trung bình, con trai thì hơi ốm, con gái trong có vẻ "thừa cân" ở ngực và hông...Cutter có thể không hấp dẫn (attractive) nhưng nhìn có nét ngây thơ (innocent). Hotter thì có cùng "catelogy" với người mẫu (aspiring model) hay ngôi sao phim ... kiêu dâm (porn star). Hotter thường mất nhiều thời gian cho việc chăm sóc vóc dáng, da hay tóc tai...Họ thích "khiêu khích" người khác hơn là quan tâm tới một mối quan hệ bền vững.

Ở Việt Nam, có rất nhiều người được gọi là hotter nhưng chưa thấy có cutter, ngay cả em gái rất dễ thương và innocent trên cũng chỉ được xem như một "hot girl". Không biết do chúng ta không hiểu chính xác nghĩa của từ này nên lạm dụng thái quá, hay sự thật đúng là như vậy.

Nếu bạn cảm thấy mình trông cũng rất attractive thì hãy đọc kỹ bài viết trên differencebetween.net và suy ngẫm xem nhé. Bạn "hot" hay "cute" ?

Ngoài lề, hình như có lần tôi đọc ở đâu đó, rằng "hot girl" có nghĩa là "girl đã bị hốt".

Jan 9, 2011

9:00 AM - 4 comments

Cậu bé chăn cừu....

Tặng một người bạn.

The Boy Who Cried Wolf

There once was a shepherd boy who was bored as he sat on the hillside watching the village sheep. To amuse himself he took a great breath and sang out, "Wolf! Wolf! The Wolf is chasing the sheep!"

The villagers came running up the hill to help the boy drive the wolf away. But when they arrived at the top of the hill, they found no wolf. The boy laughed at the sight of their angry faces.

"Don't cry 'wolf', shepherd boy," said the villagers, "when there's no wolf!" They went grumbling back down the hill.

Later, the boy sang out again, "Wolf! Wolf! The wolf is chasing the sheep!" To his naughty delight, he watched the villagers run up the hill to help him drive the wolf away.

When the villagers saw no wolf they sternly said, "Save your frightened song for when there is really something wrong! Don't cry 'wolf' when there is NO wolf!"

But the boy just grinned and watched them go grumbling down the hill once more.

Later, he saw a REAL wolf prowling about his flock. Alarmed, he leaped to his feet and sang out as loudly as he could, "Wolf! Wolf!"

But the villagers thought he was trying to fool them again, and so they didn't come.

At sunset, everyone wondered why the shepherd boy hadn't returned to the village with their sheep. They went up the hill to find the boy. They found him weeping.

"There really was a wolf here! The flock has scattered! I cried out, "Wolf!" Why didn't you come?"

An old man tried to comfort the boy as they walked back to the village.

"We'll help you look for the lost sheep in the morning," he said, putting his arm around the youth, "Nobody believes a liar...even when he is telling the truth!"

Jan 7, 2011

4:09 AM - No comments

Lambda Expressions

Nếu anonymous method (tạm dịch: phương thức nặc danh) trong C# 2.0 cho phép bạn bạn khai báo phương thức của bạn theo kiểu inline (có thể tạm hiểu là ngay lập tức hay trực tiếp) thay vì phải khai báo một delegate function như trước đây thì đến lược C# 3.0, lambda expressions ra đời lại cung cấp tiếp một phương pháp khác ngắn gọn và xúc tích hơn, nhưng vẫn đạt được cùng một mục đích.

Trước tiên, xin nhắc lại về anonymous method:

Giả sử bạn muốn tạo một button để updates một ListBox trên form mỗi khi click lên nó. Trong C# 1.0, bạn sẽ phải làm như sau:

public MyForm()
{
listBox = new ListBox(...);
textBox = new TextBox(...);
addButton = new Button(...);
addButton.Click += new EventHandler(AddClick);
}
void AddClick(object sender, EventArgs e)
{
listBox.Items.Add(textBox.Text);
}

Đến C# 2.0, công việc trông có vẻ đơn giản hơn một chút:

public MyForm()
{
listBox = new ListBox(...);
textBox = new TextBox(...);
addButton = new Button(...);
addButton.Click += delegate
{
listBox.Items.Add(textBox.Text);
};

Như bạn thấy, với việc sử dụng anonymous methods trong C# 2.0, bạn không cần phải khai báo tường minh method của mình và gắn nó vào event như trước. Tuy nhiên, hãy xem lambda expressions trong C# 3.0 làm được những gì:

Parameters to Lambda Expressions

Cú pháp của lambda expression thật sự đơn giản. Bắt đầu với một parameter (hoặc parameter list), theo sau đó là toán tử =>, tiếp theo là 1 expression hoặc block of statement.

Parameters của lambda expressions có thể xác định tường minh (explicitly) và không tường minh (implicitly). Với kiểu tường minh, kiểu của param của mỗi expression sẽ được xác định rõ. Trong kiểu không tường minh, kiểu của param sẽ được suy ra từ ngữ cảnh mà lambda expression diễn ra.

(int x) => x + 1 // explicitly typed parameter
(y,z) => return y * z; // implicitly typed parameter

Lambda Expressions Demonstration

Đoạn code dưới đây mô tả 2 cách thức để in ra các chuỗi có length là một số chẵn. Cách đầu tiên được implement trong hàm AnonMethod, là một anonymous methods.
Cách còn lại, được implement trong LambdaExample, sử dụng lambda expression:

// Program.cs
using System;
using System.Collections.Generic;
using System.Text;
using System.Query;
using System.Xml.XLinq;
using System.Data.DLinq;
namespace LambdaExample
{
public delegate bool KeyValueFilter(K key, V value);
static class Program
{
static void Main(string[] args)
{
List list = new List();
list.Add("AA");
list.Add("ABC");
list.Add("DEFG");
list.Add("XYZ");
Console.WriteLine("Through Anonymous method");
AnonMethod(list);
Console.WriteLine("Through Lambda expression");
LambdaExample(list);
Dictionary varClothes= new Dictionary();
varClothes.Add("Jeans", 20);
varClothes.Add("Shirts", 15);
varClothes.Add("Pajamas", 9);
varClothes.Add("Shoes", 9);
var ClothesListShortage = varClothes.FilterBy((string name,
int count) => name == "Shoes" && count <> if(ClothesListShortage.Count > 0)
Console.WriteLine("We are short of shoes");
Console.ReadLine();
}
static void AnonMethod(List list)
{

List evenNumbers =
list.FindAll(delegate(string i)
{ return (i.Length % 2) == 0; });
foreach (string evenNumber in evenNumbers)
{
Console.WriteLine(evenNumber);
}
}
static void LambdaExample(List list)
{
var evenNumbers = list.FindAll(i =>
(i.Length % 2) == 0); // example of single parameter
foreach(string i in evenNumbers)
{
Console.WriteLine(i);
}
}
}
public static class Extensions
{
public static Dictionary FilterBy
(this Dictionary items, KeyValueFilter filter)
{
var result = new Dictionary();
foreach(KeyValuePair element in items)
{
if (filter(element.Key, element.Value))
result.Add(element.Key, element.Value);
}
return result;
}
}
}

Jan 6, 2011

10:07 PM - 2 comments

Một câu chuyện hay ....


Truyện này copy lại trên tuoitrehoaian.com, chắc các bạn cũng lấy từ đâu đó. Xem ra trong cuộc sống trần tục này, cái gọi là thiện - ác, đúng - sai, tốt - xấu cũng chỉ là tương đối. Nhân thiện đấy, nhưng quả có khi lại ác. Trước sai đấy, nhưng sau lại hóa đúng. Vậy thì còn lại gì sau tất cả những nhập nhằng trần tục đó ? Cái gì làm lên Con Người ? Phải chăng đó chính là chân, ngã ?


Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt. - Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu? - Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế? - Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: - Bà bán rau chết rồi. - Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi. - Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác. - Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!

Jan 4, 2011

Jan 3, 2011

7:04 PM - No comments

Cà phê cho buổi sáng

Sáng nay suy ngẫm 2 điều.

Điều 1: Người nào muốn đi một mình sẽ không bao giờ tới được thiên đàng.

Khi người ta trẻ, người ta tràn đầy năng lượng, người ta tự tin, người ta hiếu thắng. Người ta tin rằng không cần sự trợ giúp của bất cứ ai, họ vẫn có thể tự mình giải quyết mọi việc, vượt qua mọi trở ngại để có mọi thứ mà họ muốn. Khi người ta trẻ, người ta sẵn sàng biến cái tôi của mình thành một Hy Mã Lạp Sơn...

Nhưng liệu đã có ai tới được thiên đàng trong một chuyến độc hành ?

Điều 2: Đôi khi cuộc sống vẫn tồn tại những giải pháp tốt hơn giải pháp mà bạn đang nghĩ là tốt nhất.

Cũng bởi người ta trẻ, cho nên người ta thích đánh đổi. Họ như con bạc và nguyên lý đánh đổi đã ăn sâu vào rãnh tư duy. Họ nghĩ rằng họ sẽ phải đánh đổi điều A để đạt được điều B, mặc dù từ bỏ điều A cũng đáng tiếc đấy nhưng vì điều B thì đáng giá hơn, nên giao dịch này trông có vẻ có lời !

Có 2 điều mà họ quên:

- Chưa chắc điều A ít đáng giá hơn điều B. Giá trị của một điều gì đó phụ thuộc vào những tiêu chí đánh giá mang tính nhất thời trong khi giá trị phái sinh trong tương lai của nó khó mà đong đếm được.

-Như đã nói, trong cuộc sống, đôi khi vẫn tồn tại những giải pháp tốt hơn giải pháp mà chúng ta vẫn nghĩ là tốt nhất. Liệu có một cách nào vẹn toàn để không phải đánh đổi ? Kẻ quen đánh bạc thì nghĩ là không có. Người từng trải sẽ bảo: để xem đã nào, tôi tin là có.

Cuối cùng. Khi người ta trẻ, người ta cho phép mình mắc sai lầm. Để rồi khi người ta già, người ta hay ngồi tư lự, nhìn về một nơi rất xa xăm với đôi mắt mờ đục. Có lẽ lúc đó họ đang nghĩ về thời trẻ của mình, và về những điều A...

Jan 1, 2011

5:35 AM - 1 comment

Một câu chuyện hay...


Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Câu chuyện về con Nhện ở trên cửa miếu Phật Bà Quan Âm

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”

Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”

Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”

Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm …