Jun 24, 2011

Đà lạt ký sự

Mình đến Đà Lạt trong một đêm mùa đông, khi những hạt mưa đang dệt mành lưới mỏng, từng lớp ẩn hiện trong ánh sáng hắt hiu của đèn cao áp. Đà lạt 4h sáng, thành phố vẫn còn say ngủ. Những con đường ngoằn ngoèo nhấp nhô theo núi đồi hiện dần theo ánh đèn pha của chiếc xe trung chuyển. Khánh cầm đèn pin ra đón mình trong cái lạnh của cao nguyên, miệng cười ra khói.

Căn gác của Khánh nằm tít trên cao, lưng chừng 1 con dốc hướng lên quả đồi, muốn lên phải leo qua 1 cầu thang xoáy ốc. Bên trong căn phòng cũng lạnh ngắt, dường như thiếu thốn hơi người, Khánh bảo mấy đêm vừa rồi nó không về.

Mình lang thang ở Đà Lạt mấy ngày liền. Đi bộ. Một mình. Khánh còn bận học nên không đi cùng. Nó bảo Đà Lạt nhỏ như cái núm, cứ đi, không sợ lạc. Ngày xưa người ta qui hoạch thành phố chỉ cho tối đa 4 vạn dân, chủ yếu là để các sĩ quan người Pháp lên đây nghĩ dưỡng, xem như tìm kiếm chút không khí châu Âu. Đà Lạt bây giờ thừa người thiếu đất, người ta đốn thông xẻ núi làm nhà ở, làm cạn kiệt cả nguồn nước. Đà Lạt cũng không còn mát mẽ như mấy chục năm về trước. Khánh bảo ngày trước bố nó đóng quân ở đây, ông kể mùa đông trời lạnh cứ như là đóng băng tất cả vậy...Dù sao thì Đà Lạt bây giờ vẫn là thành phố không có đèn giao thông.Đó cũng là 1 niềm tự hào nho nhỏ.

Khánh học địa chất đại học tự nhiên, đến năm 4 thì chán ở nhà ngủ suốt 1 học kỳ, học phí cũng chả thèm nộp. Đến khi trường gởi giấy báo về nhà, mẹ nó dắt nó lên phòng đào tạo khóc lóc xin xỏ cho nó học lại nhưng không được. Vậy là nó nghỉ, đi kéo cáp điện thoại cho Vietel, lang bạt khắp miền Nam. Chán làm, nó ôn thi khoa sử đại học Đà Lạt. Khánh thi đậu không phải là điều bất ngờ, nó có vốn kiến thức xã hội khá sâu rộng, đặt biệt là lịch sử và địa lý. Vào trường mới, nó suốt ngày vùi đầu trong thư viện. Khánh có học bổng.

Đà Lạt mùa đông ít khách du lịch. Hình như người miền xuôi sợ cái lạnh của thành phố sương mù. Không có quá nhiều khách du lịch, Đà Lạt được trả lại vẽ đẹp vốn có của nó: êm ả và mộng mị. Mình mang máy ảnh cuốc bộ cả ngày chụp hoa không biết chán. Hoa dại Đà Lạt là cả 1 thế giới, có tới cả trăm loài, bất chấp cái lạnh của mùa đông, hoa dại Đà Lạt vẫn hồn nhiên khoe sắc. Trong những ngày mùa đông hiếm nắng, chính hoa dại đã đem lại sắc màu rực rỡ cho thành phố.

Bạn gái của Khánh học cùng lớp với nó. Sinh năm 91. Mình khen nó có bạn gái 9x mơn mởn, nó cười, bảo có lẽ ông trời đền nó những ngày cù bơ cù bất ở Sài Gòn. Trên này bọn sinh viên không gọi bạn trai bạn gái mà gọi là vợ chồng. Nhà trọ thì rẽ, hầu hết mỗi đứa 1 phòng, trời thì lạnh, thỉnh thoảng lại mưa phùn bất chợt. Buổi tối tới chơi, trông cho trời nhỏ giọt lấy cớ ở lại. Đất trời như vậy, con người đến với nhau cũng dễ, khó khăn kiểu gì rồi sớm muộn cũng phải buông xuôi. Trẻ mà, yêu là sống thôi !

Thức ăn ở Đà Lạt không ngon lắm, hình như không có món ăn đặt thù. Ẩm thực ở đây là sự tổng hợp của nhiều vùng miền, nhưng không có được hương vị chính gốc nên rất tệ. Mình đã không ăn được món gì ra hồn suốt gần 1 tuần ở đây.

Thức ăn không ngon nhưng bù lại con gái thì đẹp. Đà Lạt đồi dốc đan xen, học sinh vẫn thường đi bộ đến trường nên chân tay săn chắc. Chẳng cần phải là dân Đà Lạt chính gốc, chỉ cần ở nơi đây vài năm, chịu khó đi bộ leo núi xuống đồi, tự nhiên bạn sẽ có 1 vòng ba mơ ước. Mấy đứa nhỏ ở cùng khu trọ với Khánh nói con gái Đà Lạt chính gốc đẹp lắm, mặt đẹp, dáng chuẩn. Nhưng tụi nó xuống Sài Gòn học hết trơn rồi, ít đứa nào chịu học ở đây.

Đợt mình lên hồ Xuân Hương không có nước, người ta đang nạo vét. Cỏ mọc tràn xuống lòng hồ, vài con ngựa nhởn nhơ dưới đó. Khánh bảo trước đây mực nước hồ chỉ ngang thắc lưng thôi, từ bên này có thể lội qua bên kia, vậy mà nghe nói mùa đông năm ngoái vẫn có người chết đuối. Chắc là họ rắp tâm chết, và chết vì lạnh.

Khó mà quên được hình ảnh những thiếu nữ trường Bùi Thị Xuân áo dài trắng thướt tha trong một buổi trưa mùa đông lành lạnh, dịu nắng. Sợ Đà Lạt chẳng còn gì níu kéo mình sau những ngày dài rong ruổi, mình đã không chụp lại bất cứ một tấm hình nào và muốn xem như một món nợ sẽ trả lần sau...

Mình rời Đà Lạt trong buổi trưa của một ngày đông như vậy, bỏ lại sau lưng những chiếc áo dài thướt tha guốc mộc, cả những vòng 3 mộng mị. Bỏ lại những sắc hoa ven đường thầm lặng, bỏ lại Khánh, bỏ lại những người bạn mới quen và nụ cười duyên dáng của cô gái bán chè trước ngã 5 đại học. Mình về thành phố với những tất bậc đời thường và lại hẹn 1 ngày sẽ quay lại nơi đây để tìm lại tất cả, cả nỗi cô đơn đã để lại nơi này.

0 comments:

Post a Comment