Dec 22, 2011

8:38 PM - 2 comments

Viễn tượng

Tôi đã thấy chiều tàn trong nắng sớm
Một ngày đông lạnh lẽo giữa ngày thu
Vài chiếc lá chợt buông cành rất nhẹ
Như du nhân vừa khỏi chốn lao tù.

Tôi đã thấy đôi mắt buồn thiếu phụ
Của em tôi vừa mới tuổi trăng tròn
Người mẹ trẻ dịu dàng bên đứa trẻ
Rồi một ngày mõi mắt đứng chờ con.

Tôi đang sống giữa muôn ngàn nấm mộ
Thành phố nào như một nghĩa trang to (*).
Sống vất vưỡng những linh hồn quỷ ám
Ôm gối chờ mãn kiếp hoá tàn tro.

Tôi đã thấy cả sông hồ ngừng chảy
Cánh chim buồn không còn thiết trời xanh
Bầu máu nóng trở thành dòng nước lạnh
Ép con tim chọn cách sống an lành

Tôi đã thấy một hôm nào tôi chết
Tiễn tôi đi, không nước mắt, em cười
Trời hôm ấy không buồn, chim lại hót
Suốt con đường là những cánh hoa tươi.

(*)Dì Năm và dì Hai ở xóm tôi gặp lại người em ruột sau bao nhiêu năm lưu lạc ở Mỹ. Bà em dẫn 2 bà chị đi du lịch. Lần đâu tiên ra thành phố sau bao nhiêu năm, từ một căn phòng khách sạn trên cao nhìn xuống, 2 bà già trầm trồ: chu cha cái nghĩa địa rộng chi mà rộng dữ !

Đó là câu chuyện vui hay kể lúc tháng ba ngày tám ở quê tôi.

Có một lần từ cửa máy bay nhìn xuống thành phố Sài Gòn, tôi chợt nhớ tới câu chuyện trên. SG nhìn từ trên cao thực sự như một nghĩa địa khổng lồ. Tôi kinh ngạc bởi cái nhìn của hai bà lão thất tuần, và điều đó làm tôi nghĩ nhiều hơn thế.

2 comments:

Anh đọc và nghĩ nhiều quá. Cảm giác sống và sẻ chia cuộc sống thực sự của a ko có nhiều...

Em đúng là thi nhân, si nghĩ phức tạp quá. Nhưng em làm thơ hay đó là điều không thể chối cải được. Chắc tại em thiếu gái. Anh xin lỗi để em chờ lâu. Năm 2012 anh sẽ giới thiệu cho em một em gái xinh như mộng. hihi. Anh Tuấn của em.

Post a Comment