9:35 PM -
3 comments
Trời ơi
Có nhiều cách để xài fb, có người dùng nó để chia sẻ với bạn bè những nơi họ đến, những công việc họ đang làm trong ngày. Có người dùng fb để cho cả thế giới biết tâm trạng hiện tại của họ. Có người dùng fb để tỏ tình, cũng có người dùng fb để chửi thề... Nhưng cho dù có theo cách nào đi nữa, giữa cái chốn xô bồ ấy, người ta khó giữ lòng mình được tỉnh lặng.
Fb như một thành phố rộng lớn và náo nhiệt. Blogspot như một khu vườn cũ kỹ ở quê nhà, nơi tôi tìm về chốn bình yên.
2/ Tôi thường ra những quyết định trong cơn say. Toàn những quyết định liên quan đến tình cảm. May quá, tôi không phải là doanh nhân.
Đó là những quyết định mà trong lúc tỉnh, tôi không đủ can đảm để làm. Nhưng sau cơn say, tôi đủ can đảm để chấp nhận.
Tôi đã viết cho nàng 1 lá thư. Toàn chuyện vớ vẩn, nghĩ lại còn mắc cười. Cuộc đời có cái gì là không vớ vẩn ?
3/ Tôi chưa bao giờ cho nàng thấy là tôi cực kỳ ngờ nghệch, cực kỳ yếu đuối và cực kỳ dễ bảo như thế nào. Đàn bà mà cho họ thấy nhiều ưu điểm của ta quá, họ sẽ rời xa ta. Vì họ biết họ không còn cơ may nào để tham gia vào quá trình giáo dục ta thành một người hoàn hảo nữa. Họ sẳn sàng bỏ ta để đi với 1 gã trời ơi đất hỡi nào đó chỉ vì cái khao khát được làm mẹ làm chị của mình. Một kiểu tiếng gọi nơi hoang dã.
4/ Làm thế nào để tôi tự biến mình thành 1 gã trời đất hỡi.
5/ Thơ của thầy tôi. Rảnh tôi sẽ phổ nhạc.
Người ta xuôi ngược kiếm tiền,
Tôi ôm quá khứ xuôi miền tuổi thơ.
Quay về cái thuở dại khờ,
trở về cái buổi ngu ngơ tình đầu.
Lạy trời cho được gặp nhau,
Người xưa ơi ở nơi đâu giờ này.
Biết em còn nhớ những ngày,
Đôi ta chung lớp dắt tay đến trường.
Đường thôn nhạt nắng, mờ sương.
Cỏ cài chân dép, hương vương tóc thề.
Bởi là cái gã nhà quê,
Nên tôi mãi cứ vụng về đấy thôi.
Hai người mà chẳng nên đôi,
Lỡ làng thuở ấy giờ ngồi nhớ thương.
Bóng hình ai mãi vấn vương,
Đường quê sương sớm, sân trường giờ chơi.
Lặng nhìn em giữa mọi người,
Hồn nhiên, nhí nhảnh em cười tôi đau.
Bao lần qua ngõ nhà nhau,
Ngập ngừng chân bước nhưng đâu dám vào.
Hỏi ai mượn sách qua rào,
Câu thơ viết vội gấp vào giả quên.
Xóm khuya chừng vắng ánh đèn,
Nhìn sang vẫn thấy bóng em chập chờn.
Trách sao chẳng giận, chẳng hờn,
Rụt rè, vụng dại cô đơn nửa đời.
Chắp tay xin lạy ông trời,
Cho tôi trở lại cái thời học sinh...
3 comments:
<3 đừng bỏ khu vườn cũ kĩ này nghe <3
Mình sẽ cố ;)
Người nông dân bỏ hoang khu vườn lâu quá rồi kìa. Haha.
Hôm nọ còn định chia sẻ kinh nghiệm cho nàng của anh: Hãy học cách làm một người đàn bà bình thản trước mặt T. Anh ấy sẽ tự nguyện qui phục. Nhưng thôi, nghĩ kỹ thì làm chi vậy tội anh. Hơn nữa, nàng vẫn còn trong trẻo và thuần khiết quá. Hahaa
Post a Comment