Aug 14, 2009

12:46 AM - No comments

Em biết mà, đó đâu phải là anh...

From Neitcouq's blog

Em bảo anh hời hợt. Em biết mà, đó đâu phải là anh.

Anh chỉ muốn giữ mãi nụ cười trên đôi mắt xinh xinh. Chỉ muốn nhìn khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của ai kia rạng rỡ. Anh vẫn thường ngồi bên máy tính đếm những đêm trôi, và mong biết mấy khung cửa sổ yahoo messenger quen thuộc bất chợt nhảy ra che bớt một góc màng hình đen thui vô cảm. Cuộc sống mà, nỗi buồn bao giờ chả nhiều hơn niềm vui. Anh lựa những chuyện vui ngồi kể lể với em. Còn những nỗi buồn, anh giữ lại cho mình.

Em bảo anh là đồ trớt quớt. Em biết mà, đó đâu phải là anh.

Mỗi lần chat với em, anh lại phải sử dụng hàng tá những cái emotion ngoát miệng cười đôi lúc vô duyên hết mực . Anh không phải là người dễ cười trong hầu hết những tình huống. Nhưng nếu phải dùng một tỷ cái emotion cho một lần em nhoẻn miệng, anh cũng có thể thức tới sáng để gõ từng cái được.

Em bảo anh là đồ nhiều chuyện. Em biết mà, đó đâu phải là anh.

Anh không nhiều chuyện, ai sẽ chống cằm ngồi nghe em kể lể linh tinh. Rồi đôi lúc, anh lại phán những câu hết sức vô duyên. Ừ, không ít lần em nói anh vô duyên. Nhưng liệu em có thể tự nhiên bật cười bởi những thứ bình thường đầy chuẩn mực.

Anh chưa bao giờ nói với em về một điều gì thực sự sâu sắc. Em biết mà, đó đâu phải là anh.

Anh thấy mình rong rêu cỏ úa, trải nghiệm về cuộc đời đã phủ kín những cảm xúc hồn nhiên. Với em, anh đau đớn duy trì một khoảng cách. Anh sợ những trăn trở của mình sẽ tiêm nhiễm vào em.

Anh chưa bao giờ kể với em về những giấc mơ của mình. Em biết mà, đó đâu phải là anh.

Em nói về tuổi thơ và giấc mơ về những cánh đồng xanh đầy nắng. Em bảo tuổi thơ mình buồn. Ừ, quả có buồn như em nói. Nhưng em có bao giờ thấy những tuổi thơ buồn đến mức người ta không muốn kể cho ai khác nghe không ? Em có một tuổi thơ buồn. Anh không muốn em biết thêm về một tuổi thơ buồn khác nữa.

Như một gã tiều phu vô tình lạc giữa rừng khuya, nhìn thấy tiên nữ đang mãi miết nô đùa cùng ánh trăng huyền ảo, chỉ dám nấp sau tảng đá xa xa mà dõi theo ngưỡng mộ. Rồi sáng mai ra cũng tìm được đường về, nhưng từ đó sống trong nỗi si tình hết kiếp...

Em biết mà, đó đâu phải là anh...

0 comments:

Post a Comment