Jul 9, 2011

Mùa hè của tôi

Cũng gần 10 mùa hè rồi không về quê, không được cảm nhận cái nắng gay gắt miền Trung. Ngày còn sinh viên, cứ mỗi bận nghỉ hè là tìm cách ở lại thành phố, tiếng là đi học ngoại ngữ nhưng thực chất suốt ngày ngủ vùi, rồi đàn đúm nhậu nhẹt. Rồi mùa hè cũng qua, thoảng thốt xách ba lô chạy vội ra bến xe, về tới nhà cũng đã là những ngày cuối tháng 8. Đã là đầu thu...

Tôi vẫn lưu giữ những ký ức đẹp về mùa hè quê mình. Có lẽ mùa hè của tôi đẹp vì nó mang theo cả những háo hức rất hồn nhiên của một đứa trẻ. Tôi vốn ham chơi. Mùa hè của tôi là mùa chơi. Năm nào cũng vậy, đêm đầu tiên được nghỉ hè, tôi thức thật khuya để cảm nhận được sự tự do mình vừa có được. Sẽ có gần 90 ngày không phải thức khuya bài vở, không phải dậy sớm học bài. Ồ, chỉ riêng điều đó thôi đã tuyệt làm sao !

Mùa hè của tôi là những buổi sáng ngủ muộn, ăn vội chén cơm rồi dong bò đi thả. Tôi không yêu bò như Nhẫn trong Cỏ non của Hồ Phương, nhưng tôi thích thả bò. Mỗi ngày thả bỏ với bọn trẻ chúng tôi là một cuộc vui chơi bất tận.

Buổi sáng chúng tôi lùa bò lên ngọn núi sau nhà. Để mặc chúng tự do ăn lá cây rừng, chúng tôi lang thang khắp nơi hái trái cây và tìm tổ chim non. Sim, chà là và quả của cây bông trang, đôi khi có cả trái dẻ và chôm chôm rừng, nhiêu đó cũng đủ để bọn trẻ chúng tôi bỏ cả cơm trưa. Thỉ thoảng tôi tách nhóm, một mình len lén đi thăm tổ chim quành quạch nằm trên tán cây gạc ba cao ngang tầm mắt vừa mới tìm thấy hôm trước, lòng háo hức chờ đến ngày chim non đủ lớn sẽ bắt về nuôi. Mỗi lần lên đến đỉnh đồi, chúng tôi lại chơi trò đố nhau chổ nào là má, chổ nào là dì trong từng nhúm người li ti ở phía cánh đồng xa tít dưới kia, rồi thi nhau vẫy tay la hét đến khản cổ với hy vọng họ có thể nghe thấy và xác nhận. Mặc dù họ chẳng bao giờ nghe được, nhưng trò chơi vẫn không vì thế mà kém hấp dẫn.

Lại có những ngày chúng tôi lùa bò xuống đồng. Mùa hạ thiếu nước canh tác, cả cánh đồng bỏ hoang nứt nẻ, cỏ mọc từng nhúm. Đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ, bọn trẻ con chúng tôi đi đào trộm củ mì, bẻ bắp nướng ăn. Khát nước thì đã có dừa trên cây. Những quả dừa chưa bao giờ có cơ hội để già, vừa mới đủ nước đã bị vặt xuống, rơi từ trên cao tới đất liền bị nứt tới sọ, nước rỉ ra qua một lớp vỏ dày. Đó là thứ nước uống thường ngày của bọn trẻ chúng tôi.

Những ngày hè xuống đồng chúng tôi chặn mương tát cá. Gặp con lia thia đẹp thì đem về nuôi trong chai 65, nếu không chết ngạt thì vài hôm thế nào cũng bị thằn lằn câu mất, những con khác bị nướng ngay tại chổ. Chơi chán chúng tôi lại mang cả thân hình lem luốc bùn đất nhảy ùm xuống suối, rồi thi nhau lặn xem ai nín thở lâu hơn. Chiều vừa tắt nắng, bọ con trai chia phe đá banh, hôm thì trái bưởi được nướng chín cho mềm đi, hôm thì quả bóng nhựa đã bị thủng, được nhét rơm trong ruột và khâu lại kỹ càng. Hôm nào cũng vậy, đến tối mịt mới lùa bò về, trong bộ dạng lấm lem và mồ hôi ướt đẫm.

Mùa hè của tôi còn là những buổi chạng vạng chạy ra giếng xối vội đôi gàu nước, ăn vội bát cơm rồi hẹn nhau ở 1 khoảnh sân của nhà một đứa nào đó, chơi năm mười, chơi bắn bùm. Có hôm chúng tôi rủ nhau đi đào đậu phộng hay bẻ mía trộm ở 1 khoảnh ruộng đã để ý từ chiều. Hôm nào có tiền, chúng tôi thay nhau chạy tít xuống thị trấn thuê phim về coi, để rồi tối về nằm ngủ mơ mình trở thành Dương Quá, học được thần công và cưới được Cô Long xinh đẹp nhưng trước sau vẫn còn đủ 2 tay...

Mùa hè của tôi chính là tuổi thơ của tôi. Là cái xóm nhỏ mà tôi đã lớn lên từ đó, nơi mùi mít chín xen lẫn với mùi xoài, mùi ổi. Là những trưa hừng hực nắng như muốn thiêu người trong tiếng ve rả rích. Tiếng ve đó, mãi sau này tôi mới hiểu, là giai điệu tuyệt vời nhất mà không bản giao hưởng nào sánh được. Nó vang dội từ ngày đó đến giờ. Và cho mãi về sau.

0 comments:

Post a Comment