Mar 31, 2012

6:52 AM - , 1 comment

Đi: (Sài Gòn - Gia Nghĩa)

From Neitcouq's blog
Đợt đó, 10h đêm thằng Đạo còn chạy qua mình: - Mẹ tao mới gọi, có mấy đứa sinh viên khoa kinh tế đi mùa hè xanh đang ở nhà tao. - Có con gái hông ? - 2 đứa ! - Dễ thương hông ? - Mẹ tao bảo dễ thương. - Hai thằng mình về Bình Phước đi ! - Khi nào ? - Bây giờ !

11h đêm, hai thằng trèo lên chiếc Wave Alpha phi một mạch. Đường 14 lúc đó còn chưa rộng như bây giờ, chỉ có 2 làn xe, mình cứ ôm theo làn vôi trắng mà chạy. Về tới thị trấn Đức Phong đúng 3h sáng. Bà già nó ra mở cửa thấy 2 thằng giật mình.

Sáng ra gặp mấy em gái, mình cằn nhằn: tao bị lừa ! Nó cười he he: hiểu con không ai bằng mẹ, nghỉ hè tao lấy cớ học Anh Văn trốn biệt ở Sài Gòn ăn nhậu với mày, chỉ có cách này tao mới chịu về nhà thôi.

Dù sao đó cũng là một mùa hè đáng nhớ. Có dịp sẽ kể về chuyện này sau. Mới đó mà cũng đã 6 năm.

*****************************************

Hôm nay có dịp chạy lại tuyến đường 14. Con đường từ giao điểm giữa quốc lộ 13 và quốc lộ 14 đến thị xã Đồng Xoài giờ đã rộng rãi hơn xưa nhiều, mình tí tửng thế nào lại quất một mạch lên tới thị trấn Phước Long, đến lúc biết nhầm đường thì đã muộn, đành phải xuôi theo tỉnh lộ 759 ngược ra. Thành ra chạy nguyên 1 vòng tròn, xa hơn dự tính 30km.

Quốc lộ 14 đoạn từ thị xã Đồng Xoài về Bù Đăng đang mở rộng nên khá xấu, đầy những ổ gà ổ voi. Vừa chạy vừa xót cho chiếc xe. Về tới Bù Đăng, đang chạy thì nghe cái "phạch", biết là rớt cái gì đó nhưng đéo biết là cái gì. Thắng xe cái két, lon ton chạy lại thì thấy cái biển số xe của mình nằm chình ình dưới đất. Khiếp ! Cứ tưởng rớt cái máy ảnh thì có mà đi ăn mày, he he. Cũng chả hiểu chạy thế đéo nào mà cái biển số lại rớt ra được.

*****************************************

Hơn 2h chiều mới tới được Đức Phong, ghé vào lắp lại cái biển số rồi chạy vào trảng cỏ Bù Lạch, tiện đường ghé rẫy điều thăm ông già thằng Đạo. Mịa cái thằng Đạo, nhà có 7 hecta điều mà chỉ có hai ông bà già lọ mọ sáng đi tối về, còn nó chạy tót xuống thành phố làm nô lệ cho người ta. Nghĩ chán cảnh đời.

4h thì tới trảng cỏ. Nhìn cái trảng cỏ lại nhớ tới câu chuyện đời xưa ông Trạng Quỳnh trả tiền đi đò mà bà ngoại hay kể. Xót chiếc xe lặn lội 30 cây số đường rừng cả đi lẫn về. Vừa đi vừa sợ không biết nó có rớt cái gì nữa không, lần này mà rớt thì chỉ có nước là rớt bánh :). Trên đường ra mới nhớ là trưa giờ chưa ăn gì. Sáng ăn vội đĩa bánh rồi chạy tới giờ, lúc ở thị trấn Đức Phong định kiếm gì ăn nhưng sợ vào trảng cỏ trễ quá hết nắng không chụp hình được nên tặc lưỡi chạy luôn. Tấp đại lề đường mua gói mỳ tôm với chai nước suối, vừa chạy vừa lấy miệng xé gói mỳ, gặp nham nhở như chuột. Nghĩ lên voi xuống chó, thiệt là thương mình quá đi.

*****************************************

Đoạn từ cuối Bù Đăng đến thị xã Gia Nghĩa trời mưa lâm râm suốt. Lúc sáng đi lại quên đem theo áo mưa. Hơi lạnh. Về đến Gia Nghĩa cũng hơn 6h. Mừng rơi nước mắt :). Nhìn lại đồng hồ công tơ mét, hôm nay đi được 280 km.

Thị xã Gia Nghĩa nằm ẩn mình giữa núi rừng Tây Nguyên, những con dốc ngoằn ngoèo uống lượn, những ngôi nhà chênh vênh bên sườn núi...Thủ phủ của tỉnh Đăk Nông làm mình nhớ tới Đà Lạt. Nhưng hình như Gia Nghĩa vẫn còn thiếu cái gì đó. Một chút lạnh và một chút ánh sáng chăng ?

Đôi giày và ống quần Jean của mình nhuốm đầy đất đỏ. Đất Bazan của Tây Nguyên.

1 comments:

Chạy 130km nữa là gặp em. Haha

Post a Comment