Aug 15, 2011

8:56 AM - 2 comments

Trọng art

Gọi là Trọng art vì nó học kiến trúc. Bọn Kiến trúc hình như đứa nào cũng thích gắn thêm chữ Art đằng sau tên mình. Hỏi để làm gì, tụi nó trả lời: để cho nó ...art ! Trọng art ở trọ cùng phòng với một đám art khác: Dũng art, Philips art...

Nếu như có điều gì làm nên sự khác biệt giữa bọn art và người thường, thì đó là hầu hết bọn chúng đều có chất quái trong người.

Trọng art mê guitar như ..chó mê xương. Thấy ở đâu có guitar là nó nhất định phải tha về nhà. Căn phòng rộng có 10 mét vuông mà lúc nào cũng có 2,3 cây guitar, đã vậy, lần nào qua nhà mình nó cũng đòi mượn cây guitar classic về chơi mấy ngày. Có lần mình cằn nhằn: bên đó cũng có một cây classic rồi, mượn làm gì nữa ? Nó cười hề hề: cây này ấm hơn, tao mượn về tối móc mấy bài bán cổ điển. Cứ y như rằng, với nó, mỗi bài hát cần phải có một cây guitar riêng, hay thậm chí cũng với bài hát đó, buổi sáng thì dùng cây modes, buổi tối nhất định phải dùng classic, thế nó mới …art.

Có lần biết nó hết tiền ăn, mình cho nó 500 ngàn, vài hôm sau qua nhà thấy có một chiếc guitar thiệt xịn, mình hỏi nó:

– Lại tha ở đâu về thế ?
– Ngon hông ? thằng Dũng mới mua đó !
– Nhiêu ?
– Triệu rưỡi !
–Giàu gúm bay !
– Hôm bữa nó còn một triệu à, nhưng thấy mê quá nên tao mới qua mầy lấy thêm 5 trăm nữa, he he.
– Đù mẹ ! Từ nay đói đừng kêu tao nữa nhá ! Cứ đánh guitar uống nước lã qua bữa đi !

Tức thì chửi thôi, chứ chuyện nhịn đói, Trọng art và đồng bọn đã trải qua nhiều rồi, dọa chả ích gì. Đợt mình nghỉ làm, thỉnh thoảng hay lên chơi, gần giữa trưa rồi mà thấy tụi nó vẫn xếp lớp ngủ như cá mòi. Mình đá đít từng thằng, vừa đá vừa chửi: đù mẹ, Sài Gòn là đất lao động, vậy mà tụi bay tới giờ còn ôm nhau ngủ là sao, làm lãng phí biết bao nhiêu nhân lực của xã hội. Zề quê ngủ hết đi !

Thế là tụi nó lóp ngóp dậy, gom góp mỗi đứa vài ngàn rồi cử một thằng đi chợ, lát sau thấy xách về 1 bịch đá lạnh, 2,3 bịch cà phê đậm đặc, 4,5 gói mỳ tôm, nửa gói jet. Đá lạnh và cà phê đổ chung vào cái ơ cũ rích và cáu bẩn để dành uống cho tới chiều, mỳ tôm cho bữa trưa, mỗi đứa một gói, kể cả mình, thuốc thì chuyền tay nhau mỗi đứa vài khói …Một ngày của tụi nó như thế đấy.

Có bận mình đưa mấy chục ngàn đi chợ, bảo mua cái gì về nấu cơm ăn. Trọng art ra ngoài 1 lát rồi cũng lại xách về mấy bịch cà phê, vài gói mỳ tôm và ½ gói zet. Mình tức mình chửi vung lên, nó cười he he bảo tiền trả nợ cà phê với thuốc jet hết rồi, cái này là nợ mới.

Mình hay bảo với Trọng art, ở Gò Vấp tới giờ vẫn còn hộ nghèo: đó chính là cái đám tụi bay. Nhưng dù sao mỗi ngày một cử mỳ tôm, tính ra vẫn chưa đứt bữa như dân miền Trung mùa lũ. Ăn mỳ tôm kiểu gì mà cuối năm bà chủ quán tặng luôn một tờ lịch giữ mối mới ghê. Ấy là nói vui thôi, vì còn chưa kể đến cử tối của các art.

Cứ tối đến là bọn art lại tụ tập nhậu nhẹt. Hôm thì bia, hôm thì rượu, chả hôm nào không có. Căn phòng 10 m2 nhét 3 người đã chật chội, nhưng cứ tối đến là không dưới 5 thằng art tụ tập ở đó. Mà chả hiểu bọn art ở đâu ra lắm thế, cứ như ếch sau mưa. Rượu vào, bọn art phiêu, bọn art đánh guitar, bọn art hát hò và bọn art bị hàng xóm chửi. Thây kệ nó, có thế thì đời nó mới …art.

Với Trọng art thì hết tiền không phải là nỗi lo quá lớn, vì ít ra thì trời vẫn chưa sập mà. Trời mà chưa sập thì mấy cái tiệm cầm đồ người ta vẫn làm việc. Trọng art có thể tự định giá được giá trị của từng tài sản mà nó sở hữu, này nhé, xe máy thì hơn 3 triệu một chút, máy quạt thì 7 chục ngàn. Cà vẹt xe, chứng minh nhân dân thì 50 chục, mà phải là mối quen cơ, không phải chổ nào người ta cũng cầm giấy tờ đâu. Có lần Dũng Art đèo Trọng Art đi cầm cái cavet xe máy, trên đường về lóng ngóng thế nào bị công an túm đầu, hỏi:

– Giấy tờ xe đâu ?
– Dạ em mới đi cầm..
– Đi xe không có giấy tờ lại còn vi phạm luật giao thông, phạt trăm rưỡi !

Hai thằng art chỉ biết khóc mếu trách đời chó má. Nhưng thây kệ, đời thế mới art !

Tiền thì hông có, nhưng Trọng art sống “chất” lắm, khối đứa mơ cũng hông được. Thỉnh thoảng có tiền, Trọng art và những người bạn lại kéo nhau ra Quỳ, vừa nhấm nháp vang Đà Lạt chính hiệu giá đắt gấp 5 lần bán trong siêu thị, vừa ôm guitar câu gái. Đói khổ kệ mẹ, đời phải thế mới art. Tết năm trước, trường cho về sớm không chịu về, ở lại làm sơn nước vài ngày kiếm được mấy trăm ngàn, xách xe máy chạy thẳng lên Đà Lạt, qua Buôn Mê nhậu với thằng Linh, lại về Qui Nhơn chơi tiếp. Về tới nhà chả còn đồng máu nào, mém thiếu tiền xăng. Tết mình về, gặp nó hỏi về chuyến đi thế nào: he he art lắm !

*************************************************************

Còi học cùng lớp với mình, vì người bé xíu nên bạn bè gọi thế. Còi vẽ đẹp, thi kiến trúc năm đầu không đậu, không có điều kiện đi ôn nên học trung cấp xây dựng. Nó tự đi làm để kiếm tiền trả học phí, mình chưa bao giờ tưởng tượng ra một thằng như nó có thể xách nỗi cái thùng sơn nước leo mấy tầng cầu thang. Ra trường đi làm, nó vẫn không quên được ước mơ kiến trúc. Vậy là nộp đơn thi, bỏ hết 6 năm, tự ôn luyện mấy tháng sau Tết, thế mà nó thi đậu. Ngày nó đi học, mấy thằng bạn thân ngồi với nhau: tụi tao đi làm rồi, cuộc sống cũng không đến nỗi, cứ an tâm mà học, tụi tao sẽ phụ một tay, 5 năm cũng không phải là nhiều, không phải ai cũng có điều kiện để theo đuổi ước mơ của mình. Nói thì hay vậy, chứ rồi đứa thì vợ con, đứa thì công việc chưa ổn định, Nó tự lo là chính. Nó học cũng tốt, nghe nói trường Kiến trúc đạt học bổng chua lắm, vậy mà có kỳ nó cũng kiếm được vài xị. Có điều không hơi đâu mà lên nhà nó ngồi canh, trưa nó nhận học bổng, chiều lại là bạn bè cùng lớp kéo nhau xử hết rồi (có khi còn thiếu nữa là đằng khác). Mình không được uống ly nào, thành ra cũng ức.

Ấy là mình đang nói về thằng Còi, thằng Trọng còi ngày ấy, tức là thằng Trọng art bây giờ. Hi hi.

2 comments:

Hihihihi công nhận anh Tr "art" thiệt. Nhưng theo em thấy anh T cũng chẳng kém anh Tr hehehehe

Anh còn tỉnh hơn bạn của anh nhiều :))

Post a Comment