Ngoại: Mầy giống cậu 3 mầy. Có ngầy la gì thì cũng cứ cười cười. - Ngoại kể cậu 3 ngày xưa đẹp trai nên con gái nhiều đứa thương, có khi theo tới nhà. Mình sinh ra thì cậu đã mất nên không biết có thật như vậy không. Mình mà được 1 góc như cậu để tán gái thì hay biết mấy, hi hi. Dù sao, ngoại vẫn thương mình vì cái tính "ngầy la gì cũng cứ cười cười" giống cậu.
Má: Mầy giống ba mầy ! -Má nói thì chắc là đúng rồi. Ngày xưa má không hết lo lắng về ba, giờ tới lượt lo lắng cho mình. Có lẽ đó là cái giống nhất...
Bạn Hoài: Ông có thể là người yêu lý tưởng, nhưng khó có thể là người chồng lý tưởng. - Mới học 12 mà nó đã phán một câu nghe đau lòng hết sức! Phải chi ngày ấy mình tán nó, thử xem nó có dám không lấy mình làm chồng không, hi hi !.
Hằng: Thằng tiểu thiếu gia đó yêu chơi thì được, chứ lấy làm chồng không được. - Nó làm mình như là play boy không bằng. Biết vậy ngày xưa thay vì án binh bất động, mình chịu khó đưa đẩy chút chút cho nó khổ đời chơi !
Em Hiền: anh Hai không yêu ai hết, anh Hai chỉ yêu bản thân mình thôi ! -Em nói đúng. Nhưng chỉ đúng 2/3.
Em Thanh: Ngay cả sinh nhật chị 3 mà anh còn không nhớ. Anh vô tâm thật ! Nhưng nhiều khi phụ nữ thương anh cũng vì điều đó. - Anh cũng biết vậy. Anh còn biết nếu đàn ông đi quá giới hạn của sự vô tâm, phụ nữ cũng sẽ chuyển từ yêu thương lo lắng đến ghét bỏ và khinh bỉ.
Em B.Chi: Anh có quá nhiều hoài nghi và những tình cảm không tên. Anh dỗ phỉnh mình vào nỗi đau được, nhưng không tự bước ra được !. - Em là người hiếm hoi tiếp cận con người anh từ một khía cạnh khác. Khía cạnh mà thông thường, anh cố che đậy như một cách để tự vệ...
Em Hoa: Anh không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là kẻ xấu. -Mình thích câu này. Mục tiêu để trở thành kẻ-không-xấu có vẻ phù hợp với sức của mình...
Tình cờ xem clip này, trong đầu mình tự nhiên nãy sinh một vài suy nghĩ:
-Faith là một nàng chó đặc biệt làm được những điều phi thường hay thực ra, những con chó mất đi 2 chân đều có khả năng làm được điều đặc biệt như Faith ? Câu trả lời là Faith quả thật đặc biệt trong chủng loài của mình, không phải con chó 2 chân nào cũng có thể làm được điều tương tự. Faith mang trong mình ý chí phi thường hiếm thấy ở 1 loài động vật, thậm chí cũng hiếm thấy ngay cả ở loài linh trưởng bậc cao như loài Người (Homo sapiens).
-Những con chó đầy đủ 4 chân liệu có thể đi được bằng 2 chân một cách nhuần thục đáng kinh ngạc như Faith ? Chắc là không, vì chúng có đủ tứ chi và không cần phải cố gắng để đi bằng 2 chân. Thậm chí nếu Faith có đầy đủ 4 chân như mọi con chó bình thường khác, có rất ít cơ hội để nó trở nên đặc biệt. Bởi vì Faith sẽ không có cơ hội phát huy ý chí phi thường mình để làm điều tưởng chừng như không thể đó. Và như vậy, nó mãi mãi không bao giờ khám phá hết tiềm năng của mình. Ngẫm ra, khó khăn vẫn thường là một chất xúc tác tốt để mỗi cá thể tự khai phá những nội lực tiềm ẩn ngay trong chính bản thân mình.
Trong bất kỳ tình huống nào, con cũng đừng nên giải thích. Với phụ nữ, một khi họ đã không còn đặt niềm tin nơi con thì con nên dừng lại. Mọi cố gắng chỉ làm họ thêm khinh thường con mà thôi...
[Lời trích dẫn này hay cho một image như thông lệ]
Không phải thỉnh thoảng, mà hầu như ngày nào tôi cũng thấy mình tồi. Mỗi lần có dịp soi gương, tôi luôn nhìn thẳng vào mắt thằng Người đối diện mà rằng: Tên kia, mi là một thằng tồi !
Tôi là một thằng tồi. Tôi vượt 800 cây số về quê nhà, nơi tôi đã đi một mạch 300 ngày không trở lại. Tôi vô tư nói nói cười cười giữa những tiếng cụng ly chan chát. Tôi đã quên mất tiếng chén đĩa len ken khua trong sóng nhựa, nơi có 3 người đàn bà đang đợi tôi về giữa một bữa cơm...Tôi vác ba lô trên vai vội vã ra đi như sợ bình mình thức giấc, bỏ lại sau lưng cái nhìn của 3 người đàn bà. Chẳng ai trong số họ biết được ngày nào tôi trở lại. Những người đàn bà thiệt thòi nhất mà tôi từng biết, chẳng ai trong họ biết được ngày nào tôi trở lại...
Tôi là một thằng tồi. Em trai tôi uống tới liều thuốc thứ 20, một mình nó trong căn phòng tôi bỏ lại, chống chọi với những cơn sốt trong suốt những ngày thi, ho ra cả máu. Vậy mà tôi chẳng hề hay biết. Tôi vẫn đang mê mãi với những cuộc vui cùng bè bạn và còn bận bịu huyễn hoặc mình trong một mớ triết thuyết bòng bong.
Tôi là một thằng tồi. Tôi vào quán vứt cả tuần lương, trong khi em trai hết sạch cả tiền phải mượn bạn tôi 50.000 mua thuốc. Đã có lúc tôi tự hào rằng cho dù có uống cả ngày hay hát cả đêm, tôi chưa bao giờ đi quá 1 cái nắm tay với đám tiếp viên hở hang sẳn sàng chìu khách. Tôi tự hào vì mình khác biệt với cái đám ô hợp hư hỏng xung quanh. Ôi, niềm tự hào mới cao cả và chính đáng làm sao !
Tôi là một thằng tồi. Vì vậy tôi không đủ tự tin để yêu em. Khi tình yêu không cần quá nhiều sự hy sinh nhưng đòi hỏi ít nhiều dũng cảm, tôi cũng không đủ dũng cảm để yêu và cả để quên em. Tôi thậm thụt giữa nhớ và quên, giữa yêu và bỏ. Tôi rơi vào sự dây dưa lưỡng lự rất đàn bà - điều mà tôi chúa ghét.
Tôi là 1 thằng tồi. Nhưng tôi không tồi như cách mà em nghĩ. Ngay cả 1 thằng tồi đôi khi cũng cần được thấu hiểu, nhưng tiếc thay, em vĩnh viễn vẫn chỉ là tha nhân của tôi thôi, em ạ ...
Nameless: Ê men BUZZ!!! Dao Le: GÌ KU Nameless: Ê, tao có phải thằng Ngu hok mầy ? Nameless: Tao bỏ nhậu Nameless: Bỏ chơi Dao Le: HEEEEEEEEEEEEEE Dao Le: MÀY GIỐNG TAO Dao Le: TAO CŨNG BỎ NHẬU Dao Le: MÀY NGU NHƯNG MÀY CŨNG LÀM BẠN VỚI THẰNG NGU Dao Le: HEEEEEEEEEEEEEEE Nameless: Việt Nam vừa thắng xong là tao chạy 10 cây số từ Mạc Đỉnh Chi về tới Nguyễn Thái Sơn để chờ nó Dao Le: TAO BỎ THUỐC Dao Le: CHỜ AI Nameless: Chờ 1 đứa con gái Nameless: Giờ thì tao ngồi 1 mình Dao Le: TAO LẠI BỎ 1 ĐỨA CON GÁI Nameless: Điện thoại ko được Dao Le: HEEEEEEEEEE Nameless: Ko liên lạc được bằng bất kỳ hình thức nào Dao Le: TAO CŨNG ĐIỆN THOẠI KHÔNG ĐƯỢC Dao Le: NÓ CÓ 2 SỐ Dao Le: MÀ KHÓA CẢ 2 Dao Le: TAO CŨNG THẾ Nameless: Mầy có yêu nó ko ? Dao Le: CÓ Dao Le: NHƯNG THƯƠNG THÌ NHIỀU HƠN Dao Le: NHƯNG NÓ THEO ĐẠO Dao Le: RẤT TỘI NGHIỆP Dao Le: NHƯNG TAO KHÔNG MUỐN NÓ KHỔ THÊM NỮA Nameless: Thích Ca và Giesu thì có khác gì nhau Dao Le: NÊN CHỦ ĐỘNG NÓI CHIA TAY Nameless: Tao chả biết yêu là thế nào Nameless: Nhưng tao rất hay nhớ nó Dao Le: NÓI NÓ ĐỪNG LÊN SG NỮA Nameless: Thực tình tao hy vọng nó bị tai nạn, bị cướp điện thoại hay gì đó. Nameless: Mầy biết tại sao tới giờ tao ko yêu ai ko? Dao Le: KHÔNG Nameless: Tao rất giỏi trong việc giết chết cảm xúc Dao Le: TAO CŨNG THẾ Nameless: Một kiểu quyên sinh cảm xúc Dao Le: NHƯNG TAO RẤT THƯƠNG BÉ CỦA TAO Nameless: Nếu muốn, tự tao có thể thổi bùng lên cảm xúc Dao Le: TAO THƯƠNG NHIỀU HƠN YÊU Nameless: Nếu muốn, tự tao cũng biết cách làm nó nguội lạnh Nameless: Tao thì chỉ biết đôi lúc tao nhớ nó phát khóc Nameless: Cf hôm nay đắng quá Nameless: Chả hiểu hôm nay là ngày gì mà người ta kéo ra đường đông thế Nameless: Hò hét nhảy múa như 1 lũ điên Dao Le: MẤY THẰNG ĐIÊN MÀ Dao Le: NÓ CỔ VŨ 1 NHÓM ĐIÊN Dao Le: Ở BÊN NƯỚC LÀO THÌ MẢI Dao Le: MÀ TAO CŨNG ĐÉO BIẾT LŨ ĐIÊN BÊN LÀO LÀM GÌ NỮA Nameless: Tại lũ điên đó mà tao chậm hết 25 phút Nameless: Mẹ nó ! Dao Le: NHƯNG CŨNG THẤY HAY HAY Dao Le: MUỐN CỔ VŨ CHO LŨ ĐIÊN ĐÓ Nameless: Nam Cao nói: cuộc sống điều độ, cuộc sống bình yên. Nameless: Hình như tao cần phải sống điều độ trở lại Nameless: Đi làm, nhậu nhẹt, đăng ký chổ này chổ khác rồi tận hưởng cảm giác trốn học như ngày xưa Nameless: Dạo này tao cảm thấy tao đánh mất mình nhiều quá Nameless: Hok hiểu hôm trước gặp tao mầy có thấy thế hok Dao Le: TAO THẤY MÀY KHÔNG CÒN LÀ MÀY NỮA Nameless: Đôi lúc tao muốn phủ định mình Nameless: Đó là cách tốt nhất để khỏi làm mình cũ kỹ Nameless: Có khi nào tao yêu cái tôi của mình quá thể nên mới thế này ko nhỉ ? Dao Le: UHM Dao Le: MÀY YÊU CÁI TÔI QUÁ Dao Le: MÀY ĂN CHƯA? Nameless: Chưa. Nameless: 3 ly bia đen. Chả bỏ bèn gì Nameless: Ê, mày có nhớ hồi còn đi học, tao có nói với mày điều này ko : những thiên tài thường hay cô đơn Nameless: Và cả những thằng điên nữa. Nameless: Tao chả phải là thiên tài. Mầy cũng thế. Dao Le: HEEEEEEEEEEE Dao Le: NHƯNG CÓ SUY NGHĨ CỦA THIÊN TÀI Dao Le: THÔI TAO ĐI ĂN CÁI Nameless: Cuối cùng thì thiên tài hay thằng điên gì cũng đều phải nghĩ tới cái bụng của mình trước tiên Nameless: Chào mày ! Dao Le: ĐÓI QUÁ Dao Le: ĐANG BỆNH Dao Le: THẾ TAO MỚI NÓI TAO ĐI ĂN CÁI
Bảo Chi hỏi: cô giáo anh đẹp không ? -Cô giáo anh dễ thương thôi. -Không đẹp à ? -Không biết, nhưng dễ thương. Người trẻ nào mà chẳng dễ thương. -Em đố anh biết, đẹp và dễ thương khác nhau ở chổ nào ?
Thật là một câu hỏi cắc cớ ! Đẹp và dễ thương khác nhau ở chổ nào nhỉ? Có những khái niệm quen thuộc đến mức khi cần, người ta chỉ việc lôi ra dùng mà ít đi sâu vào nội hàm của nó. Rất may là hầu hết mọi trường hợp đều đúng. Nhưng nếu cần phải cắt nghĩa, thật khó để diễn giải một cách thanh thoát cho người khác hiểu, và thậm chí, cho mình hiểu. Nếu ánh xạ từ tiếng Việt qua tiếng Anh, thì đẹp, dễ thương, duyên dáng tương đương với beautiful, cool và charm. Vậy thì "Việt Nam – the hidden charm" là “Việt Nam – nét duyên thầm” có lẽ hay hơn “Việt Nam - vẻ đẹp tiềm ẩn”. Ngay cả bọn tổng cục du lịch còn lập cập nữa là trình độ anh văn chứng chỉ B như mình…
-Người ta thường nói 1 đứa trẻ dễ thương. Chả ai nói 1 đứa trẻ đẹp cả. Vậy thì khác nhau ở chổ nào nhỉ ? -Trả lời đi. Ngồi đó mà nói ! ... - Đẹp thì muốn hôn vào môi. Dễ thương thì muốn hôn vào má ! - Chưa hẳn, hôn vào môi thì gọi là hấp dẫn. Hôn vào má nhiều khi vì lịch sự. - Anh lấy trường hợp anh ra mà nói thôi !
Chợt nhớ tới em. Đôi lần, anh đã muốn hôn vào môi em. Đôi lần anh lại muốn hôn vào má. Cái đôi lần ấy chỉ lóe qua trong ý nghĩ, chưa lần nào thành hiện thực. Giờ thì anh chẳng muốn hôn vào môi, cũng chẳng muốn hôn vào má. Sau những ngày giận nhau, giờ anh chỉ muốn ôm em thật chặt mà thôi. Chưa hẳn vì em đẹp, chưa hẳn vì em dễ thương, cũng chưa hẳn vì em không đẹp hay không dễ thương. Chỉ vì anh nhớ em. Rất nhớ !