Mar 11, 2010

9:41 PM - 2 comments

Lan man

Chiều nay anh lên lớp, trễ hết 20 phút. Hồi giờ vẫn vậy, anh vẫn thường hay tới lớp trễ. Hình như lúc nào anh cũng trễ một cái gì đó.

Thầy giảng hay vừa phải nhưng anh không thích nghe. Từ lâu lắm rồi, anh đến lớp chỉ để không phải đối diện với cảm giác bỏ học ít nhiều tội lỗi. Hôm nay anh lên lớp vì chẳng còn nơi nào để đến, mà anh lại không muốn về nhà quá sớm...

Từ hôm biết pass wifi của trường, hôm nào anh cũng ôm theo máy tính. Mặc thầy giảng, anh online làm những gì mình thích, đôi khi chỉ để chờ xem em có online không. Thỉnh thoảng anh ngước lên làm bộ chăm chú lắng nghe. Đã có lúc anh nghĩ, nếu không có em anh vẫn sống được, dù nhớ nhung một chút, đôi khi nhiều chút nhưng chưa đến nỗi phải phát điên lên, nhưng nếu không có computer ( dĩ nhiên là phải kết nối internet), anh tin là mình sẽ nổi khùng lên mất.

Lúc về, anh ghé qua trường, trường cũ, ĐHKHTN ý. Lâu lắm rồi anh không ghé. Anh định vào thư quán mua vài cái đĩa. Nhìn tập catalogue cũ mèm và nhàu nát, anh biết giờ người ta đã không còn chú trọng đến việc kinh doanh đĩa software nữa. Internet bây giờ băng thông rộng, người ta có thể dễ dàng tìm cho mình một phần mềm chỉ bằng vài cái click chuột và sau đó mất đôi phút để download, ai dại gì chạy ra ngoài để mua đĩa CD nữa chứ.

Anh đã kể với em chưa nhỉ ? ngày xưa thư quán trước trường anh có cô gái đứng quầy dễ thương lắm, bọn anh vẫn thường ra đó mua đĩa chương trình. Lần nào vào đó, anh cũng tranh thủ đùa vài ba câu, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là : khỏe không em ? em càng ngày càng xinh ra nhỉ....Ấy vậy mà cô ấy nhớ, lần nào anh vào cô ấy cũng mĩm cười chào anh. Hồi đó anh nhớ tên cô ấy, nhưng giờ quên mất. Thời gian ác thật, chỉ vài năm thôi mà ngay cả cái tên của một người con gái dễ thương như thế anh cũng có thể quên được. Dạo trước quay lại đã không còn thấy cô ấy với nụ cười xinh xinh nữa, thay vào đó là một anh chàng đứng tuổi trông ...phát ghét. Mỗi lần vào thư quán mua đĩa anh lại nhớ tới cô ấy và tự hỏi, cô bé ấy lấy chồng chưa nhỉ. Hỏi chỉ để hỏi thôi, ai như cụ Enstein từng nói: Điều quan trọng là không bao giờ ngừng đặt câu hỏi mà...

Anh lan man đi đâu thế nhỉ ? À, anh đi mua đĩa chương trình, nhưng chổ đó không có. Anh chạy tà tà xuống Bùi Thị Xuân rồi rẽ qua Sương Nguyệt Ánh. Anh nhớ ngày xưa anh từng mua đĩa ở đó một lần, có một ki ốt nhỏ thôi, trên đường Sương Nguyệt Ánh có bán đĩa CD, phần lớn là đĩa Game. Ông chủ trẻ rất sành về đĩa, chỉ cần nói tên phần mềm là đưa ra ngay, nhiều khi khách không mất công tìm. Con đường bây giờ thay đổi nhiều quá, toàn nhà hàng với quán nhậu, hai bên đường đậu la liệt ô tô, chả bù cho ngày xưa, con đường lúc đó vẫn thênh thang lắm.

Anh chạy hết đường Sương Nguyệt Ánh mà chả thấy cái ki-ôt cũ đâu cả. Anh chợt thấy vui vì sự ngây thơ của mình. Con đường mặt tiền hai bên dày đặt những quán cà phê, nhà hàng sang trọng thế kia, làm gì còn chổ cho môt ki-ôt bán đĩa CD cũ kỹ tồn tại nữa chứ ! Hoặc anh là người hoài cổ, hoặc anh là kẻ ngây thơ không có tư duy kinh tế thì mới có ý định tìm lại nó trong một con phố thế này. Anh suýt phải bật cười vì ý nghĩ, có lẽ anh đủ cả 2....

Thực ra tối nay anh đã có thể ngồi đâu đó với em, nhâm nhi cafe, nói một vài câu chuyện linh tinh hài hước, nghĩ ra câu gì đó để làm em cười, anh cũng cười, có thể anh sẽ thú nhận rằng anh đã rất nhớ em, nhìn vào mắt em xem thử em sẽ phản ứng thế nào... Thế thôi, rồi tính tiền, rồi anh lên xe anh, em dắt xe em, rồi ...về. Nếu anh galant, mà cũng chả cần galant em nhỉ, anh vẫn muốn ở bên em đến khi nào có thể mà, anh sẽ tà tà chạy theo em cho đến chổ cây xăng trước nhà như mọi lần, ráng hét lên một câu cho át cả tiếng ồn của đường phố Sài Gòn lúc nào cũng đầy những tạp âm, để em có thể nghe được: Anh về nhé ! em ngủ ngon !

Nếu cứ mãi như vậy, anh sợ cafe sẽ chẳng bao giờ đậm đà lên được đâu em.

Thực ra anh không thích cafe lắm. Anh cũng không muốn chờ em hay để em chờ ở một quá cafe nào đó. Tại sao người ta lại phải chờ nhau ở một quán cafe nhỉ ? Anh không muốn để em chạy xe một mình, anh càng không muốn cả đời cứ chạy song song với em và tranh giành em với Sài Gòn đầy tạp âm chỉ để nói một câu chúc ngủ ngon mà đáng lẽ phải được nói với một ngữ điệu khác, trong một khung cảnh khác.

Anh không thích cafe, và nếu giữa đường bổng nhiên em cũng không thích cà phê (em thì vẫn hay thế lắm), anh có thể chở em đi ăn gà nướng chẳng hạn, hay lòng vòng qua những con phố nhỏ yên ắng, không bụi bặm, không quá ồn ào bởi tiếng còi xe. Sài Gòn giờ hiếm những nơi như thế lắm, may mà anh biết được một vài nơi như vậy, cũng gần chổ em ở thôi. Anh muốn lời chúc em ngủ ngon hay những gì đại loại thế phải được phát ra ở một âm vực thấp, bằng một giọng đầm ấm và trìu mến nhất có thể, anh không muốn ai khác ngoài em có thể nghe thấy điều đó, anh không muốn Sài Gòn nghe thấy điều đó, anh không muốn nó hòa tan trong sự hỗn tạp...Trên tất cả, anh muốn được gần em hơn, bắt đầu từ khoản cách vật lý...

Ơ, anh lại lan man đi đâu nữa rồi. Thôi, em ngủ ngoan và bình yên nhé ! Anh vẫn yêu em mà.

2 comments:

tình hình là lâu lâu quay lại đọc vẫn thấy anh dễ thương thế ;)

Post a Comment