Jul 28, 2010

7:35 AM - 2 comments

Ký ức vụn...

Dạo ấy, chiều nào cũng lang thang ra cây cầu mới xây bắt qua con kênh Nhiêu Lộc, trên đường đi không quên mua thêm vài điếu jet. Rồi ngồi trên thành cầu tư lự nhả từng khói thuốc, rồi mơ về tương lại, rồi nghĩ về quá khứ. Rồi nhìn xuống dòng nước đục ngầu, rồi nhìn lên dòng người nhỏ bé đang hối hả ngược xuôi phía cây cầu Lê Văn Sỹ xa xa. Rồi thấy rõ mồn một dòng đời đang trôi đi đôi lúc nhất nhanh, đôi khi vô cùng chậm. Rồi buồn. Rồi lững thững về nhà khi tiếng chuông chùa buông từng hồi thong thả...

Cứ thế hơn 2 tháng trời, không học không thi. Ngày cuối cùng, bạn bè còn ở trong phòng thi hý hoáy thì có đứa đã nhảy tàu về quê. Má hỏi thi cử thế nào, cười: dạ cũng được. Kỳ đó rớt hết. Trường gởi giấy báo về nhà, má điện vào, khóc. Nợ gần 30 tín chỉ. Sợ nhất là phụ nữ khóc, hứa với má sẽ ra trường đúng thời hạn. Hứa ẩu !

Quyết rời xa chiếc cầu bắt qua dòng kênh đen ngòm và tiếng chuông chùa buông từng hồi thong thả trong cái tấp nập của buổi chiều Sài phố tan ca, chuyển nhà ra ngoại thành.

Ra quận 2.

Vừa tránh được nỗi buồn bất định thì lại gặp phải những ngày vui thái quá. Tưởng quận 2 yên bình, ai ngờ còn đông vui hơn quận 3. Chủ nhật nào cũng tụ tập cả đám anh em bạn bè ở quán cafe Hồng Phát, lần nào tính tiền cũng cả trăm ngàn. Cafe hồi đó 6.000/ly chứ không phải 16.000/ly như bây giờ. Ngồi chán thì kéo nhau qua quán "Những người bạn" đối diện bia bọt. Rần rần lên thì chạy qua 68 matxa. Mấy đứa con gái trong Những người bạn và 68 quen hết trọi. Ăn chơi mát trời như vậy nên chẳng thằng nào còn tiền, học phí nhà gởi vào là đem chia cho anh em mỗi thằng một ít sống qua ngày với giao kèo khi nào cần hô lên một tiếng là trời sập cũng phải trả lại ngay. Kỳ nào cũng có tên trong danh sách sinh viên bị đình chỉ thi vì nợ học phí. May là trường dễ, chỉ cần trước giờ thi 5 phút chạy lên phòng đào tạo đóng tiền cầm cái biên lai là giám thị cho vào. Lần nào làm bài xong ký tên vào danh sách cũng để ý thấy nó bị gạch ngang bằng một đường rất thẳng - dấu hiệu xóa sổ dành cho bọn sinh viên chây ỳ học phí.

Chơi, nhưng cũng có học. Thực ra học cũng không nhiều, mà đa phần là tự học, không hiểu sao lẹt ẹt rồi cũng qua hết.

Nhưng cái sự học cũng nghiệt ngã lắm.

Phòng chật, mấy chiếc xe máy dựng ngoài trời, tối ngủ chỉ khóa cổng ngoài còn cửa phòng lúc nào cũng mở toang. Có hôm anh Bửu dắt chiếc xe của ảnh vào rồi khóa cổ lại đóng cửa ngủ, sáng ra anh Toại chửi cho một mớ vì cái tội ích kỷ. Từ đó xe bỏ hết ở ngoài. Dẫu vậy sợ mất nên không dám ngủ. Đêm nào cũng phim ảnh ti vi, cờ quạt cho đến lúc người ta ngủ hết còn lại một mình thì mới bắt đầu học bài. Đến 6h lúc mấy anh dậy đi làm hết thì mới lăn ra ngủ. Thương nhất là cái chiếu, lúc nào cũng có ít nhất một người nằm trên đó.

Đêm thức ngày ngủ nên có khi cả tháng trời không lên lớp, bạn bè chả biết lấy một đứa. Quanh đi quẩn lại chỉ chơi với mấy thằng từ hồi ở KTX năm nhất. Lần nào làm đồ án cũng làm chung với thằng Đạo, cái thằng đạt kỷ lục sinh viên IT năm 3 không biết gõ tiếng Việt có dấu. Có lần 2 đứa làm chung đồ án, bảo nó đánh word, nó không biết làm thế nào để chuyển từ VNI sang TELEX. Chỉ nó chỉnh được rồi, nó ngồi mỗ như mỗ cò, ghét quá bảo thôi để tao type cho rồi, nhiệm vụ của mầy là ngồi đó nói tào lao cho tao đỡ buồn. Vậy mà 5 phút sau đã thấy nó ngáy khò khò, sáng dậy dụi mắt hỏi: mày gõ từ đêm qua tới giờ chưa xong hả ? Nghe thiệt muốn quánh gì đâu ! Có lần nó làm đồ án chung với thằng Trí. Nó qua nhà thằng Trí ở 2 ngày rồi về, mặt mày bơ phờ. Hỏi: đồ án mày làm xong hết chưa ? Nó cười: tao coi hết phim sex lưu hành ở VN rồi...Chả là nhà thằng Trí có ổ đĩa 80G chứa toàn phim sex (hồi đó có được ổ 80G là VIP lắm rồi), nó hay khoe nên mấy thằng con trai trong lớp ai cũng biết. Mà sở thích của thằng Đạo, mình hay nói đùa, chính là hút thuốc lá coi phim sex...

2 comments:

Uhm. Daoj na`y cha'n qua' kho^ng vie^'t dc ji` he^'t.

Post a Comment