Dec 19, 2010

8:44 AM - No comments

Chuyện tình cây sơn trà.

From Neitcouq's blog
Xem phim Chuyện tình cây sơn trà trước khi đi ĐL mấy ngày, định viết vài dòng review nhưng bận quá lại thôi. Tối nay vừa đọc xong cuốn Nhật Ký của Nicholas Sparks, nghĩ về một tình yêu kinh điển và đầy cảm xúc. Và rồi chợt nhớ lại bộ phim này.

Chuyện tình cây táo gai không kể về một tình yêu kinh điển. Nhưng nó là một câu chuyện tình đầy cảm xúc, đầy cảm xúc bởi sự trong sáng và thánh thiện đến không ngờ.

Bối cảnh xảy ra trong những năm 75 của thế kỷ trước ở đất nước Trung Hoa. Sau cách mạng văn hóa một thời gian, hưởng ứng lời kêu gọi của Mao Trạch Đông, sinh viên thành thị đổ về nông thôn để tham gia lao động thực tiễn xây dựng xã hội chủ nghĩa, đồng thời rèn luyện bản thân. Tĩnh Thu, một cô gái thành thị có cha bị đưa đi cải tạo, mẹ luôn bị trù dập chèn ép vì bị xếp vào thành phần "tư sản" đã quen với "lão Tam" Tôn Kiến Tân của đoàn địa chất cũng trong hoàn cảnh đó.

Trương Nghệ Mưa vốn dĩ nổi tiếng với những đại cảnh hoành tráng, thế nhưng trong bộ phim này, ông lại sử dụng những góc máy hết sức giản dị. Tiết tấu chậm rãi với những bối cảnh đẹp một cách lãng mạn làm nền cho sự phát triển của một mối tình trong sáng, từ lúc 2 người trẻ mới quen nhau đến những rung động đầu tiên, từ cái nắm tay cũng phải nhờ đến 1 que củi khô đến nụ hôn đầu ngượng ngập...

Phải kể đến khả năng diễn xuất rất tuyệt vời của hai diễn viên chính mà đặc biệt là của Chu Đông Vũ trong vai Tĩnh Thu. Cô gái sinh năm 92 thực sự đã có một vai diễn đặc biệt thành công. Khuôn mặt thanh tú và nụ cười trong sáng ấy đã để lại trong lòng người xem thật nhiều ấn tượng. Tôi nhớ nhất cảnh 2 người chia tay bên bờ suối vắng sau lần Tĩnh Thu đến thăm Kiến Tân đang nằm viện. Kiến Tân ở bên này bờ vòng 2 tay làm động tác ôm người yêu, Tĩnh Thu ở bên kia bờ, cũng làm động tác tương tự, sau khi đã đưa mắt nhìn xung quanh đầy thẹn thùng như sợ có ai nhìn thấy. Yêu làm sao cái e thẹn đầy trong sáng ấy !

Nếu có gì đó chưa trọn vẹn, thì đó là cái kết tròn trịa của bộ phim. Tôi nói tròn trịa theo kiểu tròn trịa của một bi kịch kinh điển, chứ không phải là tròn trịa theo qui luật nhân quả. Tự nhiên nhớ tới phim Hàn Quốc, khi nhân vật chính cuối cùng bị chết vì bệnh ...máu trắng. Có lẽ vì cái kết này mà bloger Đông A cho rằng Trương Nghệ Mưu mãi mãi chỉ là một đạo diễn tài năng, một điển hình cho cái đèm đẹp giết chết cái đẹp ?

Dẫu sao, nhìn ở một góc độ vị tha hơn, tôi thấy Sơn trà thụ chi luyến vẫn là một tác phẩm thực sự tuyệt vời, Trương Nghệ Mưu đã làm hết sức của mình để vẽ lại bằng một ngôn ngữ điện ảnh một chuyện tình cảm động và thánh thiện đến bất ngờ. Đến với Chuyện tình cây sơn trà là một dịp tìm về với những điều đẹp đẽ trong một tình yêu chân chính. Xem xong Tình yêu cây sơn trà, người ta bổng nhiên muốn yêu thêm lần nữa, yêu với cảm giác hồn nhiên và trong sáng nhất của lần đầu tiên.

0 comments:

Post a Comment