Dec 12, 2010

9:48 AM - No comments

Thư gởi bạn trẻ

Bạn trẻ ạ, tối nay tớ ngồi với em gái của tớ, tức là bạn gái của cậu ý. Lâu rồi hai anh em tớ không gặp nhau.

Thành thật mà nói thì dạo này tớ không thiếu thời gian, cứ như hôm nay, tớ ngồi bù khú với bạn bè cả buổi sáng, chơi bida bỏ cả cơm trưa, lướt net cả buổi chiều...Nhưng có vẻ gặp một đứa em gái, hỏi han vài câu để chứng tỏ sự quan tâm của một người anh (chỉ là "chứng tỏ" thôi) vẫn chưa hề nằm trong danh sách ưu tiên của tớ. Và vì ngay cả sinh nhật của em gái tớ - tức bạn gái cậu mà tớ cũng không nhớ - nên tớ nghĩ rằng mình là một người anh tồi.

Hôm nay em gái tớ nói nhiều về cậu. Thực ra mỗi lần gặp vấn đề về chuyện tình cảm, nó lại gọi tớ. Chẳng hiểu sao nó lại hay kể những chuyện này với tớ, mặc dù nó vẫn thừa nhận tớ là người vô tâm. Phải chăng nói chuyện với một người vô tâm cũng tựa như việc đào một chiếc hố, gởi vào đó một vài điều riêng tư, rồi lấp đất lại ?

Nó không trách tớ quên sinh nhật nó (nó hiểu tớ mà) nhưng nó trách cậu. Nó bảo sinh nhật nó cậu chỉ gởi độc một tin nhắn. À, dĩ nhiên là trước đó nó đã nói cho tớ biết cậu ở gần khu trọ của nó, khi tớ thắc mắc 2 đứa không cùng trường sao lại quen được nhau.

Hình như cậu nói với nó rằng cậu rất bận, và với cậu thì công việc là trên hết, đó là một phần tính cách của cậu...Tớ thì tớ cho rằng nếu vào ngày 2 tớ có việc quan trọng cần giải quyết mà không đủ thời gian, tớ có thể sắp xếp thời gian giải quyết công việc đó vào ngày 1, hoặc trễ hơn một chút, vào ngày 3 chẳng hạn...

Hình như cậu chưa bao giờ dẫn bạn gái cậu vào 1 quán cafe thì phải ? Em gái tớ bảo từ hồi quen cậu tới giờ chưa khi nào hai đứa vào quán cafe, chỉ đi ăn, đi chơi lòng vòng rồi về. Hèn chi em gái tớ có vẻ thừa một vài cân so với tiêu chuẩn, trong khi tớ bảo nó tìm cho tớ 1 quán cafe yên tĩnh để hai anh em nói chuyện, nó lại thật thà thú nhận không biết khu vực nó ở có những quán cafe nào. Cậu biết không, từ "cafe" bây giờ mang nhiều nghĩa lắm, bây giờ mấy ai vào cafe mà kêu 1 ly Culy Robusta và rồi im lặng nhâm nhi, thi thoảng ngã nghiêng đầu theo điệu nhạc? Cafe bây giờ theo kiểu Hàn Quốc ý, một nơi đủ lịch sự để người ta gặp gỡ và trò chuyện. Khó mà nói được điều gì hay ho bên cạnh 1 tô bún bò cậu nhỉ ? Thật buồn cười khi tưởng tượng tới cảnh một anh chàng thủ thỉ bên tai người yêu: "anh đã rất nhớ em !" mà bên cạnh mùi mỡ hành quyện lẫn với mùi giò heo đang bốc lên trong một bát bún còn nghi ngút khói...

Em gái tớ yêu cậu, tuy nó không nói ra, nhưng tớ biết một phần vì cái tham vọng rất đàn ông trong cậu. Cậu bảo với nó cậu ráng cày để 3 năm nữa có thể mua được xe hơi. Mọi phụ nữ đều thích những người đàn ông tham vọng. Nhưng họ sẽ càng thích hơn nếu người đàn ông của mình không nhìn những mục tiêu đặt ra như một cái đích nhất định phải đạt được cho dù phải hy sinh nhiều thứ. Quá chú trọng đến mục tiêu, con người ta dễ bị nó ám ảnh và chi phối, để rồi không nhận ra rằng bên cạnh nó, còn có nhiều mục tiêu khác cũng xứng đáng không kém để theo đuổi, hoặc cũng không ít xứng đáng đến mức phải vứt bỏ.

Nhân đây, tớ thuộc type người có thể bỏ một buổi làm chỉ để ngồi ngắm một nụ cười mà tới thích, nghe một giọng nói vốn đã rất quen thuộc nhưng vẫn có thể làm tớ nhớ nhung. Ít nhất đối với một người bình thường thì điều đó thật sự ...điên rồ. Tuy nhiên cho tớ hỏi, cậu có bao giờ nhìn thẳng vào khuôn mặt thông minh và cực kỳ đáng yêu của em gái tớ ? Cậu có thể tìm được bao nhiêu cô gái có đôi mắt sáng bừng như đôi mắt của nó ?

Cả 2 anh em tớ đều đồng ý rằng, khi một cặp nào đó giận nhau (thường thì bọn con gái vẫn giỏi trò này hơn cậu nhỉ), điều quan trọng nhất không phải là tìm hiểu xem ai đúng ai sai hay qui trách nhiệm cho ai, ai là người phải xuống nước trước (cái này thì đàn ông chúng ta vẫn giỏi hơn cậu nhỉ). Điều quan trọng nhất chính là hai người phải cùng nhau nhìn thẳng vào vấn đề và rút kinh nghiệm để những việc tương tự không tái diễn. Em gái tớ bảo rằng mỗi lần giận nhau, cậu không hề chủ động làm lành mà cứ im lặng một thời gian, sau đó lại nói chuyện với nó như chẳng có gì xảy ra cả. Sự giận hờn, những hiểu lầm (đôi khi rất trẻ con) đã chạy đi đâu khi chưa được hóa giải nếu không phải nó đang ứ đọng trong một góc nào đó trong sâu thẳm của mỗi người, chờ khi bị dồn nén đến mức không thể, nó sẽ nổ tung như một quả pháo, đến lúc đó không điều gì có thể cứu vãn..

Sau tất cả những gì em gái tớ kể, tớ đã bảo nó hãy dành thời gian suy nghĩ thật kỹ mối quan hệ với cậu. Thật là bất công cho cậu, đơn giản là vì tớ chưa bao giờ gặp cậu, không thể đánh giá một người tớ chưa bao giờ gặp mặt. Tuy nhiên, vì bạn gái cậu cũng là em gái tớ, nên nếu lời khuyên của tớ có chứa đầy thiên kiến và sự chủ quan thì cũng là điều dễ hiểu, đó là thiên kiến xuất phát từ tình thương cũng như sự quan tâm của một người anh. Dù sao, tớ vẫn thấy bất công cho cậu, vậy nên tớ viết mấy dòng này dành riêng cho cậu, coi như một lời xin lỗi vậy.

0 comments:

Post a Comment