May 19, 2012

11:18 PM - No comments

Chuyện giờ mới kể.

Hôm trước chạy từ Đà Lạt về Sài Gòn, còn xíu nữa là qua khỏi địa phận Lâm Đồng thì bị công an Đạ Huoai bắn tốc độ. Ngay đoạn vào thị trấn Madagui có con dốc lài lài đổ xuống, đường thì đẹp, lại ít người, mình âm côn để cho xe đổ dốc tự do vậy mà tốc độ cũng đã hơn 50km/h. Kết quả là nhận cái biên bản vi phạm tốc độ 55/40km/h. Tịch thu bằng lái.

Đề nghị: các anh hoặc là bỏ qua cho em, hoặc phạt giúp em tại chổ, chứ ghi biên bản thế này em cũng bỏ, nhà nước cuối cùng cũng thất thu. Nghỉ làm cả tuần đi lang thang rồi, đâu thể nào bỏ thời gian lên đây được nữa.

Vậy mà "các anh" cũng không chịu. Lý do: camera ghi lại rồi, không "tha" được. Cũng không "linh động" được.

Tháng 7 năm ngoái, cũng từ Đà Lạt chạy về, vừa vào tới Bảo Lộc thì bị bắn tốc độ. Hồi đó đúng là chạy rất nhanh, bị phạt quả không oan tí nào. Vậy mà khi công an ngoắc vào, mình rơm rớm nước mắt bịa chuyện: đại để em sống trên Đà Lạt, buổi sáng đang ngồi cafe ở Hồ Xuân Hương thì được tin em gái nhập viện. Nó ở quê vào thi đại học một mình, đang làm bài thi thì tự nhiên ngất xíu (hôm đó đúng là ngày thi đại học thật), vì nhà xa không ai vào kịp nên phải chạy xuống thành phố với em. Gấp quá nên chạy nhanh, ngay cả đồ đạt cũng không kịp chuẩn bị gì cả (thực ra mình đã gởi cái balo du lịch của mình cho người bạn đi xe buýt).

Lý do hoàn hảo vậy, cộng với giọng mình sụt sịt cứ như là sắp khóc đến nơi rồi, nên được bỏ qua. Lúc đầu vừa chạy vừa cười ha ha, nghĩ mình diễn xuất quá đạt, đáng lẽ làm diễn viên mới phải. Sau, thấy mình vừa gian hùng vừa láu cá...Cuối cùng nhìn lại, thấy tởm mình, chỉ là khôn vặt, hèn mọn thế nào. Hôm đó mà chở theo bạn gái, nó thấy mình thế nó cũng khinh. Tự nhủ lòng, lần sau có vi phạm cũng đừng nên xin xỏ, năn nỉ ỷ ôi. Tự làm tự chịu, trí trá, hạ thấp mình nhiều lần sẽ thành thói quen, riết rồi hèn người đi lúc nào không hay.

Ở một góc độ nào đó, mình tin vào luật nhân quả. Những gì anh gây ra, nếu không bị trả giá ngay lập tức thì cũng sẽ đến một lúc nào đó. Nếu không phải hình thức này, cũng sẽ là hình thức khác. Buổi sáng hôm trước khi về, mình kể với Khánh "câu chuyện hèn hạ" này, lòng thầm nghĩ: có thể trên đường về lần này sẽ bị bắn tốc độ ở đâu đó, như một sự trả giá chăng ? Linh cảm của mình quả nhiên không sai  ^^.

0 comments:

Post a Comment