Nov 9, 2011

3:02 AM - No comments

Bánh mỳ, bánh bao và em gái dễ thương...

1/ Tối qua chạy ngang qua Đại học Sư phạm, cơ sở 222 Lê Văn Sĩ, sẳn tiện ghé vào mua ổ bánh mỳ. Chị bánh mỳ nhìn mình mấy lần, sau cùng mới hỏi: thấy em rất quen nhưng không nhớ gặp ở đâu ? Mình cười bảo ngày xưa em ở trọ trong trường, hay ra mua bánh mỳ của chị lắm. Hôm nay có dịp đi ngang nên ghé vào mua ăn thử, xem có còn ngon như ngày xưa không...

Không phải mình nói xã giao, bánh mỳ của bả ngon thiệt. Hồi còn đi học tối tối đói bụng chạy ra mua rồi vào ngồi chồm hổm trên cái hành lang thiệt rộng của trường Sư phạm gặm như khỉ. Bánh mỳ khuôn nhỏ, lúc nào cũng giòn. Vẫn chỉ là ba tê, thịt, chả và tí rau nhưng chả hiểu sao lần nào ăn cũng thấy ngon. Ngon hơn nhiều so với những chổ khác.

Tối qua vừa chạy vừa gặm tới ngã tư Trần Huy Liệu - Hoàng Văn Thụ thì hết, muốn quay lại mua cái nữa gì đâu...

2/ Ông bán xôi cạnh chị bánh mỳ vẫn còn ở đấy. Chiếc xe đạp trành ngày xưa giờ thành chiếc xe gắn máy. Cái quán vẫn dã chiến, nhưng có vẻ bề thế và tươm tất hơn. Xôi gà của ổng cũng ngon, có điều ngày xưa nhìn bẩn bẩn thế nào nên mình không thích lắm. Giờ thì thấy sạch sẽ hơn rồi.

3/ Hôm qua không thấy bà bán bánh bao. Hàng bánh bao của bả là khuya nhất. Ông bán xôi thì chừng 1,2h đã dọn hàng nhưng bà bánh bao đôi khi tới 3,4h sáng. Bả có đứa con gái xinh thôi rồi. Hình như hồi mình học năm 2 đại học thì nó học lớp 10. Con bé xinh lắm lận, cứ cuối tuần là ra thay mẹ bán tới gần sáng. Hồi đó cứ cuối tuần là mình ăn bánh bao :D, có lần mình cầm tờ 500 ngàn mua 1 cái bánh, báo hại em gái chạy đi đổi tiền muốn đừ người luôn. Vừa ăn xong mình lấy tờ 500 ngàn khác mua thêm cái nữa...(Đố các bạn biết chuyện gì xảy ra sau đó).

4/ Tối qua quên hỏi chị bánh mỳ xem em gái bánh bao thế nào rồi. Nghe nói có lần thằng Huân rủ được nó đi chơi. Mình chưa thấy thằng nào tán gái ác như nó. Cả em Loan dễ thương, mặt lạnh như tiền tối tối hay ngồi tự kỷ ở hành lang trường Sư phạm mà nó cũng tán được. Con bé đó lâu lâu lại đổi 1 thằng bồ, cả khu ai cũng sợ, chỉ riêng thằng Huân là không sợ.

Buổi tối trong trường dạy ngoại ngữ, cứ khoảng 8h45 là tan lớp, mấy anh em hay xuống dưới hành lang ngồi ngắm em gái dễ thương. Riết rồi phòng nào có gái đẹp đều biết hết, biết mặt nhưng không biết tên. Có lần mình khen một em gái trước mặt nó, nó chạy te te lại chận đường con nhỏ: Chị ơi anh em muốn làm quen với chị ! rồi 2 đứa nói chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Ấy vậy mà nó biết được tên, xin được số điện thoại đem về cho mình mới ghê. Hồi đó chỉ là cái số bàn, làm gì có di động như bây giờ.

Xin thì xin vậy thôi, cũng chẳng để làm gì. Thời gian đó, mình đang ngập tràn trong những nỗi buồn riêng không khỏa lấp...

0 comments:

Post a Comment