Oct 13, 2010

9:29 PM - No comments

Thuật hoài

Thế sự du du nại lão hà?
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chủ hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.

Thuật hoài là bài thơ duy nhất còn lại của Đặng Dung. Hình như trong sách giáo khoa PTTH có giới thiệu bài thơ này. Search trên mạng thì thấy có khá nhiều bản dịch, thất ngôn bát cú có, lục bát có, song thất lục bát cũng có. Hai bản dịch được xem là thông dụng nhất là của cụ Tản Đà và cụ Phan Kế Bính.

Bản dịch của Tản Đà

Việc đời man mác, tuổi già thôi!
Đất rộng trời cao chén ngậm ngùi.
Gặp gỡ thời cơ may những kẻ,
Tan tành sự thế luống cay ai!
Phò vua bụng những mong xoay đất,
Gột giáp sông kia khó vạch trời.
Đầu bạc giang san thù chửa trả,
Long tuyền mấy độ bóng trăng soi.

Bản dịch của Phan Kế Bính

Việc đời bối rối tuổi già vay,
Trời đất vô cùng một cuộc say.
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ,
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay.
Vai khiêng trái đất mong phò chúa,
Giáp gột sông trời khó vạch mây.
Thù trả chưa xong đầu đã bạc,
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày.

Neitcouq mạn phép dịch lại bài thơ này, như một cách tưởng nhớ đến thầy của mình - người đang chiến đấu hàng ngày với căn bệnh hiểm nghèo tại bệnh viện Chợ Rẫy. Cầu mong cho thầy chóng khỏe.

Bản dịch của Neitcouq:

Việc đời dang dỡ đã già sao ?
Vũ trụ mênh mông thế cuộc nào.
Được thời sĩ tốt làm nên chuyện
Lỡ vận anh hùng nuốt hận đau.
Phò chúa những mong vần thế cục
Rửa binh nào kéo được sông trời.
Nợ nước chưa đền đầu đã bạc
Gươm mài còn sáng bóng trăng soi.

0 comments:

Post a Comment