Dec 18, 2008

9:19 PM - No comments

Bất công !

Tôi tự hỏi, đến giai đoạn nào trong cuộc đời thì người ta mới thôi tin vào những câu chuyện cổ tích, những ông bụt bà tiên, những chân lý đơn giản và hoàn hảo mà bất cứ ai cũng có thể rút ra được khi đọc xong Thạch Sanh, Lọ Lem....

Có lẽ là khi, họ có một cái gì đó để mất, và họ mất thật, mất mà không hiểu vì sao...

Cầu Cần Thơ sập, tôi nhìn gương mặt của những người mẹ, người người vợ...Cho dù những hoạ sĩ tài ba nhất của thời kỳ Phục Hưng có sống dậy, cũng không thể khắc hoạ hết nỗi đau khổ tột cùng chất chứa trong từng khuôn mặt đó. Nước mắt không còn đủ để lăn, những khuông mặt mếu máo và ngơ ngác, tuyệt vọng và hy vọng, cam chịu và phẩn nộ...

Tôi không hiểu, tại sao trong cùng một lúc, có nhiều người phải hứng chịu nhiều khổ đau đến vậy. Họ, những anh nông dân chất phát, còn rất trẻ, bổng chốc trở thành công nhân xây dựng cầu đường. Và một buổi sáng, có lẽ là đẹp trời lắm, bổng dưng chẳng còn nghe thấy gì nữa, không kịp cảm giác gì nữa, và tan biến...

Những người ở lại, ngơ ngác và mơ hồ, như đang lạc vào giữa ranh giới của thực và mơ. Những tưởng vẫn đang trong cơn ác mộng mà thỉnh thoảng hay gặp phải trong những lúc mệt nhoài cuộc sống mưu sinh. Cứ tỉnh cơn mê là sẽ chẳng có gì xảy ra, cho dù khắp người mồ hôi ướt đẫm...

Nhưng nỗi đau thì không chịu biến mất, bởi vì nó hiện hữu. Sao tôi thấy cuộc đời này bất công đến vậy ? Chẳng lẽ, thực sự không có một quy luật nào chi phối thế giới này chăng ? Chẳng lẽ, chúng ta đang sống trong một thế giới mà mỗi sự kiện xảy ra, chỉ vì nó-đã-xảy-ra lãng nhách như vậy sao ?

Tôi sẽ bắt đầu quên những câu chuyện cổ tích ngay từ hôm nay. Cho dù trước giờ vẫn biết rằng, nó chỉ là cứu cánh cho những tâm hồn muốn vươn tới cái thiện, muốn sống đẹp...Cuộc đời này đã làm cho tôi tự ái mất rồi...

0 comments:

Post a Comment