Dec 18, 2008

Được và mất


Sum(lost+gain)=0

Newton phát biểu : khi một vật chịu tác dụng của một lực thì đồng thời nó cũng sinh ra một phản lực có cùng phương và độ lớn nhưng ngược chiều so với lực tác dụng lên nó.

Định luật bảo toàn năng lượng : năng lượng không tự sinh ra và không tự mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.

Không chỉ có năng lượng, trọng lượng, khối lượng hay động lượng, động năng… hầu như tất cả đều tuân theo định luật bảo toàn. Có khi nào, cũng có một định luật bảo toàn áp dụng cho cả cuộc sống này ?

Một cách tương đối, trong cuộc sống, tổng của những cái được và cái mất cuối cùng cũng chỉ bằng một con số không tròn trĩnh.

Anh đã từng nói với em như vậy thì phải…Và anh cũng nói rằng, đó chưa hẳn là một quan niệm đúng đắn, nhưng anh vẫn mong rằng kết quả của công thức sum(lost+gain) bằng 0. Với anh, đó chính là cách để một con người có thể sống thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Phải, xét cho cùng thì nếu lấy những cái được và những cái mất trong cuộc đời này cộng lại, tổng của nó sẽ là một con số 0. Anh đã nói với em, chính vì quan niệm như vậy, cho nên khi cuộc sống mang lại cho anh điều gì đó tốt đẹp, anh vẫn không quá vui mừng, anh chấp nhận cuộc chơi công bằng này, nghĩa là chấp nhận một ngày nào đó, rất gần, cuộc sống sẽ lấy đi của anh một điều gì đó tốt đẹp và quí giá khác. Hẳn nhiên, anh cũng không quá đau buồn khi mất đi một điều gì đó, vì vẫn giữ vững niềm tin, ừ, có lẽ rồi ngay mai đây thôi, cuộc đời sẽ trả lại cho mình một điều tốt đẹp khác. Nếu không thì sao ? anh sẽ tự hỏi, có lẽ từ trước tới giờ, mình đã nhận được nhiều điều tốt quá rồi chăng ? và bây giờ đã đến lúc phải trả ? Khi được và mất không còn là vấn đề quan trọng đối với một con người thì cuộc sống của họ chẳng phải sẽ trở nên thanh thản và nhẹ nhàng lắm sao ? Nhìn lại mình, anh đã bỏ phí bao nhiêu thời gian để nghĩ về chuyện được mất trong cuộc sống, đã bỏ phí biết bao thời gian để vui buồn về những cái mà thực sự không thể nắm bắt được ? Em chỉ cười mà không nói, nhìn vào mắt em, anh biết, em đang cười anh chai sạn với cuộc đời, chai sạn với nỗi buồn và niềm vui. Còn có thể gọi là người được không nếu không còn cảm giác buồn vui khi được mất ? Hạnh phúc sẽ thế nào đây?

Anh không nói gì, có lẽ em hiểu anh như vậy cũng phải. Làm sao em có thể hiểu anh hơn ? Anh xem nhẹ được mất đâu phải chỉ để làm mình chai sạn với cuộc đời, em có biết đâu, anh xem nhẹ được mất chỉ để dễ dàng nhận và cho trong cuộc sống này hơn. Trong những người anh quen biết, một số ít người chỉ biết nhận mà không dám cho đi một điều gì, một số lớn sẵn sàng cho nhưng không sẵn sàng nhận lấy từ ai đó một điều gì khác. Còn lại một số rất ít người biết cách cho và sẵn sàng đón nhận. Thật đáng thương cho kẻ nào chỉ biết nhận lấy mà không dám cho đi, nhưng cũng thật cứng nhắc cho những ai chỉ biết cho mà học được cách nhận. Anh thích dạng người thứ 3 hơn. Một người sẵn sàng nhận lấy một điều gì đó bởi vì anh anh biết rằng mình cũng sẵn sàng cho đi bất cứ điều gì (một cách tương đối thôi với cụm từ “bất cứ”). Đấy sẽ là một con người sống rất thanh thản và chắc chắn là một người quảng giao. Phải, bởi vì tổng của những cái được và cái mất cuối cùng cũng bằng 0 nên anh thanh thản trong cuộc sống này với những điều mình đã cho và đã nhận. Anh không quá nối tiếc khi đã cho đi một điều gì đó và cũng vậy, anh không quá áy náy khi nhận ở ai đó một điều gì đó. Bởi vì anh biết, anh cũng sẵn sàng cho như họ kia mà…

Anh nhớ rõ đã vui như thế nào khi gặp được em trong cuộc đời này. Và mai đây, nếu vĩnh viễn mất em, anh sẽ buồn đến mức nào không biết ?

0 comments:

Post a Comment