Dec 18, 2008

Kệ nẫu !


Kệ nẫu !

Anh và em lại giận nhau, lại là những chuyện chẳng đâu vào đâu. Kỳ thực, chỉ có em giận anh mà thôi, còn anh, chẳng bao giờ biết (và dám) giận em cả. Em nói anh hay chọc cho em nổi giận, quả đúng như vậy thật, bởi vì anh thích thấy em giận dỗi. Em mà biết được điều này, chắc là chẳng thèm nhìn mặt anh luôn quá !
Có điều này, anh chưa bao giờ nói với em, anh yêu em từ những lần thấy em giận dỗi như vậy. Nghe vô lý quá phải không em ? Tình yêu thường bắt nguồn từ những nụ cười trìu mến, những ánh mắt dịu dàng. Nhưng với anh, quả thật, tình yêu bắt nguồn từ những cơn hờn giận vô cớ của em…
Sao vậy nhỉ ?
Tây Thi ngày xưa đẹp lắm, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nàng lại mắt phải chứng hay đau bụng. Có thể đó là nỗi bất hạnh cho nàng, nhưng lại là diễm hạnh cho những ai chứng kiến. Người ta nói, vẻ mặt Tây Thi khi nhăn nhó vì đau đẹp gấp ngàn lần Tây Thi lúc bình thường. Thế mới lạ ! Nhiều người còn mơ hồ không tin, nhưng anh thì tin !
Em có biết em đáng yêu như thế nào mỗi khi em giận anh không ? Đôi mắt em, lúc thì nhướng lên bướng bỉnh, bất phục, lúc thì cụp xuống, mơ màng và sâu thẳm, hut hút một trời thương. Mỗi khi giận anh, em, trẻ con và bướng bỉnh, vẫn thường cong cớn vành môi : “Kệ nẫu !”.
“-Anh chở em về nhé ?”, “-Kệ nẫu !” “-Anh chở em đi ăn gì nhé, chiều tới giờ em chưa ăn gì ?” “-Kệ nẫu, không cần nẫu lo !”, “Kệ nẫu, kệ nẫu, kệ nẫu…!”
Thương làm sao hai tiếng: “kệ nẫu”. Anh đã đi tìm, từ lâu lắm rồi một điều gì đó, rõ ràng lắm, nhưng cũng mơ hồ lắm. Anh đã gặp bao người con gái, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu một điều gì đó, một điều gì vừa nhỏ nhoi nhưng cũng cực kỳ quan trọng, một điều có thể đánh thức tình yêu nơi anh. Cho tới một chiều, anh tình cờ nghe được 2 tiếng “kệ nẫu” của em.
Chiều nay, Sài Gòn lạnh lạnh những cơn mưa đầu mùa, lại nhớ quê mình da diết. Nhớ tuổi thơ ngập tràn ánh nắng, nhớ những con người tha thiết yêu thương, nhớ làm sao những tiếng cười bình dị, những giọng nói đặt sệt như mưa như nắng miền Trung. Anh lại cầm điện thoại, mong về 2 tiếng “kệ nẫu” thân thương …

0 comments:

Post a Comment