Dec 18, 2008

Ông ngoại


Con học lớp 5 thì ông Ngoại mất. Con khóc ghê lắm, cứ nghĩ là từ đây về sau, không ai còn thương con như ông Ngoại.

Con ngủ chung với ông Ngoại từ khi còn nhỏ xíu cho đến lúc ông mất. Hai ông cháu ngủ trên một cái giường rất rộng. Trên đầu giường là cái đài bán dẫn Philips - tài sản quí giá nhất ông Ngoại đem từ miền Bắc về sau 20 năm tập kết, nếu không kể tới cái hộp màu đỏ đựng đầy các loại huy chương mà ông cất kỹ trong tủ nhà mình.

Tối nào hai ông cháu cũng nghe đài, thích nhất là chương trình sân khấu truyền thanh và câu chuyện cảnh giác vào mỗi tối cuối tuần. 8 tuổi, con bắt chước Ngoại ngồi lo lắng theo dõi Enxin đảo chính Gocbachop tận bên trời Nga... Con biết nghe hát bội, nghe chèo và cải lương từ những ngày còn rất nhỏ đó.

Có những tối, hai ông cháu và một cái đèn hột vịt loe hoe, ông Ngoại dạy con chơi tú lơ khơ. Con khoái món này lắm, nó hay hơn bài tiến lên mà con hay đánh với mấy đứa bạn khi đi thả bò nhiều. Chỉ có ông Ngoại mới biết chơi tú lơ khơ với con thôi. Có lần vì một ván bài, hai ông cháu giận nhau cả một buổi tối không nói chuyện.

Ông Ngoại thương con nhất nhà, mặc dù con là anh 2 của 2 đứa em nữa. Mỗi lần Ngoại đi họp chi bộ về, thế nào cũng mua quà cho 3 anh em. Thường thì khi chia quà xong, thế nào Ngoại cũng giấu đi một hai viên kẹo. Đến tối đi ngủ, con hỏi : còn kẹo không Ngoại, vậy là Ngoại lò mò đi lấy kẹo cho con - phần dành riêng cho con. Có bận, biết Ngoại giấu quà dưới cây đèn thờ, con lén lấy ăn mất. Đến tối lại hỏi, báo hại Ngoại phải chong đèn đi tìm.

Con có thói quen bắt ngoại gãi lưng mới chịu đi ngủ, hoặc là mằn vú Ngoại. Mùa hè quê mình nóng lắm, nữa đêm con thức giấc, lò mò kêu Ngoại dậy quạt cho con ngủ tiếp. Chẳng bao giờ Ngoại từ chối điều gì.

Con lỳ lắm, má hay đánh. Có lần Ngoại sốt ruột bênh con, má càng đánh dữ. Má không muốn ai bênh vực con khi con có lỗi. Từ đó mỗi lần má đánh con, Ngoại ngồi im lặng, uống nước trà liên thục, mặt Ngoại buồn thiu, rồi lằm bằm mắng má.

6 năm rồi, 4 năm con đi học, 2 năm con đi làm. Giỗ Ngoại chưa một lần con về được. Con chẳng biết giải thích thế nào cho phải nữa. Con viết bài này, như một nén hương tưởng nhớ đến ngày mùng 2 tháng 10, ngày giỗ của Ngoại.

0 comments:

Post a Comment