Dec 18, 2008

8:37 AM - No comments

Cafe một mình

From Neitcouq's blog

"Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu, ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu..."
Phú Quang

Cafe một mình

Những giọt nến lung linh
Lặng lẽ rớt vào đêm vắng
Lẻ loi anh giữa miền tĩnh lặng
Rớt vào nỗi nhớ tên Em

****
Căn phòng hôm nay sao chẳng bình yên
Những giọt cafe mang hình khuôn mặt nhớ
Vội vàng làm chi để rồi tan vỡ
Cho mùa thu không còn trắng trên đầu...

****
Bài thánh ca đã hết từ lâu
Anh tự hỏi, Chúa có khi nào biết khóc
Và em, trong vạn giấc mơ có bao giờ trằn trọc
Như mỗi giấc mơ anh ?

****
Tự khi nào nỗi nhớ bổng màu xanh
Anh bổng thấy thương một trời trai trẻ
Nỗi nhớ đêm đêm lại về lặng lẽ
Giọt cafe không còn đắng bao giờ...


Đêm không vui - 10/06/07

0 comments:

Post a Comment