Dec 18, 2008

10:24 PM - No comments

Không đề


Đi làm về mệt quá, người cứ tưng tửng, mê mê. Tự nhiên lại muốn làm thơ. Viết xong đọc lại cũng chẳng hiểu gì cả. Thôi thì cứ post đại lên đây, chừng nào hiểu thì hiểu.

Không đề

Có những đêm đen buồn như hột nút
Tôi gặp lại mình một kẻ không tên
Nhặt nhạnh đâu đâu vài nỗi niềm riêng
Rồi xé tả tơi, đốt thành khói thuốc

Trong mỏng manh của làn hơi èo uột
Tôi đi về những cõi xa xôi ...
Những cõi vô biên chẳng có chân trời
Chẳng có tên em cùng những điều tan vỡ

Tôi lang thang vào nỗi nhớ -
Một cục to tròn và đặt quánh không thể gọi tên
Như vũ trụ big bang trong 3 phút đầu tiên
Chói loà năng lượng ...

Và rõ lắm, chẳng thể là tưởng tượng
Một dáng hình, không-phải-là-em
Vừa trở về từ tương lai của bóng đêm
Với vận tốc gấp vạn lần ánh sáng

Em, tự kiêu, chẳng cần ai bầu bạn
Nên lạc loài trong những nẻo bơ vơ

Tôi thấy rõ ràng một cõi xô bồ
Trong bóng đêm còn đen hơn lỗ đen vũ trụ
Và kia, chết một kẽ tầm thường đang trú ngụ
Mỗi đêm về ngồi khóc một vì sao

Quantic 14/3/2007

0 comments:

Post a Comment