Dec 18, 2008

10:30 PM - No comments

Tặng nhóc Lan



Tặng nhóc Lan

Thơ em buồn như một tiếng thở dài giữa mùa đông rét mướt
Anh cố tìm hoài mà chẳng thấy một niềm vui

Em viết về nỗi nhớ
Nỗi nhớ trong thơ em dài và rộng quá
Dài như vạn lý trường thành và rộng đến bảy đại dương
Và nó cũng sâu như khoảng cách giữa địa ngục với thiên đường !

Anh bổng hình dung về một người đàn bà lội ngược thời gian
Cứ khắc khoải âm thầm đi tìm cho mình nỗi nhớ
Như con chó Bấc bị ám ảnh bởi tiếng gọi của núi rừng hoang dã
Như một kẻ mộng du lang thang không mục đích giữa đêm dài
Em vẫn còn là thiếu nữ ...

Em viết về tình yêu
Tình yêu trong thơ em là vằn vặt nỗi mong chờ
Là trống vắng, cô đơn là mỏng manh tan vỡ
Chẳng thể tìm đâu ra những niềm vui của cuối tuần gặp gỡ
Của kem Tràng Tiền, của lóng lánh nước hồ Tây...

Phải đâu nỗi buồn mới tạo nên cái đẹp
Còn niềm vui chẳng đáng để thành thơ ?
Anh chợt thấy một hòn Vọng Phu tím ngắt đợi chờ !

Thơ em buồn như một tiếng thở dài giữa rét mướt mùa đông

0 comments:

Post a Comment